Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trịnh Việt Lâm cảm thấy có lẽ mình vẫn đang mơ, nếu không thì một người bình thường sao có thể tổ chức lễ cưới ngay sau khi đăng kí kết hôn nhanh như vậy được.
Cứ như thể bị ép bước về phía trước nhưng bước rất cam tâm tình nguyện.
Cậu và La Huân tới tiệm trang điểm đã hẹn trước, sau đó thay trang phục, La Huân kéo cậu chụp một tấm tự sướng rồi lần lượt đăng Weibo, vòng bạn bè và mạng nội bộ*
*Hay còn gọi là Renren (人人网),đây là một mạng xã hội nội bộ của TQ ở giai đoạn đầu.
“Mạng nội bộ cậu cũng đăng luôn hả?” Trịnh Việt Lâm tới gần nhìn, “Có mấy người chơi đâu.”
“Khoe chứ sao! Thỉnh thoảng vẫn có bạn cũ ngó qua nên tôi phải để cho bọn họ thấy tôi kết hôn rồi!” La Huân đặc biệt khoe khoang, nhìn đồng hồ, hẳn là sắp đến lúc rồi nên bảo, “Đi thôi, chắc mọi người đến hết rồi đấy.”
“Ai cơ?” Trịnh Việt Lâm nghĩ lễ cưới này rất lạ, sáng sớm ra chỉ có mỗi hai bọn cậu lăn lộn, chẳng lẽ khách khứa lại không mời một ai sao?
Nhưng đợi đến khi bọn cậu đến khách sạn, Trịnh Việt Lâm ngây người ở cửa.
Có mười người đứng ở một bên cửa lớn khách sạn, đều mặc lễ phục giống nhau, sau khi thấy bọn cậu, một cô gái bước tới đặt hoa cưới vào tay Trịnh Việt Lâm và ghim một đoá hoa cài ngực* cho cậu, thiếu điều viết thêm chữ “chú rể” nữa thôi, bên La Huân cũng vậy, chỉ khác là không có hoa cưới.
Hoa kiểu này chứ không phải hoa cài ngực các đại biểu đỏ đỏ đâu nha mọi người
La Huân liếc mắt đưa tình với cậu, Trịnh Việt Lâm ngơ ngác không biết nên nói gì mới tốt.
Sau khi cố định hoa cài ngực, La Huân kéo tay để tay cậu khoác lên tay mình, cười bảo: “Chú ý chú ý, đây không phải diễn tập!”
“Hả?” Trịnh Việt Lâm vẫn còn ngơ ngác, chuyện này hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của cậu một chút nào cả.
“Đi thôi!” La Huân vừa dứt lời, không rõ từ đâu truyền tới tiếng nhạc “Hôn lễ khúc quân hành*”, hai người bước qua cửa tự động, một đường lướt trên thảm đỏ, hai bên là hai hàng người mặc lễ phục.
*Là bài Wedding March.
Trịnh Việt Lâm hết nhìn đông lại nhìn tây, sảnh lớn khách sạn bày rất nhiều hoa và ảnh chụp bọn cậu, cậu bước theo La Huân lên cầu thang, tim cậu đập rộn ràng, cảm thấy thật sự rất kì diệu.
Cậu bỗng nhớ lại câu truyện cổ tích ngày bé, cô bé lọ lem gả cho một chàng hoàng tử, lễ cưới của bọn cậu bây giờ chắc cũng phô trương như vậy nhỉ.
“Này hết bao nhiêu vậy?” Trịnh Việt Lâm nhỏ giọng hỏi La Huân, “Những người này đều là diễn viên quần chúng à? Một ngày bao nhiêu thế?”
La Huân bị cậu chọc tức tới trợn tròn mắt, không hiểu sao lại dám hỏi loại chuyện phá hỏng bầu không khí này trong lễ cưới của mình, có lẽ toàn thế giới cũng chỉ có Trịnh Việt Lâm có thể phun ra được, hắn lạnh giọng bảo: “Đều là nhân viên công ty ba tôi, cậu có ý kiến gì không?”
“Hả… Vậy tính là tăng ca cho họ à?” Trịnh Việt Lâm ngẫm nghĩ một chút bảo, “Năm nay quy định của nhà nước về lương tăng ca là vào ngày nghỉ…”
“Câm miệng!” La Huân hạ giọng bảo, “Lễ cưới của cậu đấy! Đây là lễ cưới của cậu đấy! Cậu nhập tâm một chút có được không hả!”
Trịnh Việt Lâm rụt rè nhìn thoáng qua hắn, gật đầu.
Trong đầu cậu liên tục phát đi phát lại câu “Mình kết hôn, mình kết hôn, mình đang kết hôn”, sau khi phát đi phát lại vài lần mới trợn tròn mắt nhìn La Huân bảo: “Bây giờ chúng ta thật sự đang kết hôn?”
La Huân muốn trào máu họng, gật đầu: “Ngoan, đừng nói nữa.”
Bọn cậu bước một đường thẳng tới tầng ba trong tiếng nhạc, phía trên cầu thang là một cánh cửa lớn, đứng nơi cửa là hai cậu bé, mỗt người xách một giỏ hoa, sau khi thấy bọn cậu thì mỉm cười mở cửa ra.
Lúc này mới là hội trường lễ cưới thật sự của bọn cậu, căn phòng ngập tràn hoa và đồ trang trí màu hồng, ngay khi cánh cửa mở ra, người ngồi bên trong đều nhìn về phía bọn cậu.
Trịnh Việt Lâm bị doạ, bởi vì cách bài trí lễ cưới này giống hệt bộ phim đầu tiên cậu từng đóng, khi đó cậu chỉ đóng một vai quần chúng qua đường, đứng trong đám người ra sức vỗ tay, sau khi đóng xong bộ phim kia cậu đã đăng một bài trên weibo, bảo rằng hội trường lễ cưới bài trí đẹp quá, thật mong được tổ chức một đám cưới ở nơi đây.
Cậu khiếp sợ nhìn La Huân, đối phương cười với cậu.
Trịnh Việt Lâm bỗng dưng muốn khóc, nhưng hôm nay bọn cậu trang điểm, nhiều người nhìn như vậy, cậu phải kiềm chế bản thân.
Hai người từ từ đi về phía trước, theo sau là hai cậu bé tung hoa liên tục, Trịnh Việt Lâm kích động đến run người, lén lút véo mình một cái, nhận ra không phải nằm mơ.
Lễ cưới này không có người chủ trì nghi lễ, sau khi hai người tới nơi, La Huân cầm micro lên, chẳng hề nhìn khán đài lấy một lần, hỏi luôn Trịnh Việt Lâm: “Xin hỏi cậu Trịnh Việt Lâm, cậu có đồng ý cùng tôi La Huân nên nghĩa chồng chồng không? Tôi sẽ yêu cậu, chăm sóc cậu, tôn trọng cậu, bảo vê cậu, dù cho cậu ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo đói, sẽ luôn chung thuỷ một lòng với cậu tới khi từ giã cõi đời.”
Trịnh Việt Lâm kinh ngạc không thốt nên lời, nhìn La Huân mà không khỏi muốn bật khóc.
“Nếu cậu không đồng ý thì xấu hổ lắm.” La Huân căng thẳng không sao chịu được, nhưng vẫn lấy nhẫn ra, “Bởi vì tôi sắp ép cưới cậu rồi.”
Hắn nói xong, đeo nhẫn lên tay Trịnh Việt Lâm.
Người bên dưới thấy Trịnh Việt Lâm không nói lời nào cũng căng thẳng không kém, bầu không khí nhất thời trở nên rất xấu hổ.
Ba Trịnh và mẹ Trịnh đều cau mày, không biết làm sao.
Thật ra, Trịnh Việt Lâm chỉ bị doạ trước sự việc đột ngột này, cậu hoàn toàn không phản ứng kịp, cậu nhìn nhẫn trên tay, mãi sau mới ngẩng đầu nói với La Huân: “Cậu lặp lại lần nữa?”
Liêu Thần Hi – người chủ động rời đoàn phim tới tham dự lễ cưới nhỏ giọng bảo Cao Duy: “Ranh con này muốn ăn đòn hả? Không khí sai sai nha!”
Cao Duy bịt miệng cậu không cho cậu lên tiếng, yên lặng nhìn người phía trước.
Tim La Huân cũng vọt đến họng, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa: “Nếu cậu không đồng ý thì xấu hổ lắm, bởi vì tôi sắp ép cưới cậu rồi.”
“Câu trước cơ!” Trịnh Việt Lâm chợt nở nụ cười, bảo, “Tôi nghe chưa đủ, cậu nhắc lại đi!”
Mọi người thấy cậu hồi hồn rồi mới thở phào nhẹ nhõm bật cười.
Bị doạ tới suýt xỉu tại chỗ – La Huân – cuối cũng cũng thả lỏng trái tim: “Xin hỏi cậu Trịnh Việt Lâm, cậu có đồng ý cùng tôi – La Huân nên nghĩa chồng chồng không? Tôi sẽ yêu cậu, chăm sóc cậu, tôn trọng cậu, bảo vê cậu, dù cho cậu ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo đói, sẽ luôn chung thuỷ một lòng với cậu tới khi từ giã cõi đời.”
“Được được được!” Trịnh Việt Lâm gật đầu, hỏi, “Còn một chiếc nhẫn nữa phải không? Để tôi đeo cho cậu!”
Liêu Thần Hi sống không còn gì luyến tiếc nhìn hai người như đang đóng phim trên sân khấu bảo: “Sao bọn họ buồn cười thế!”
Cao Duy bật cười một tiếng ghé vào tai cậu: “Em cũng buồn cười lắm.”
Lễ cưới kết thúc trong sự khác thường và điên đảo, La Huân sắp xếp khách mời vào vị trí bàn ăn, Trịnh Việt Lâm nhìn chằm chằm nhẫn trên tay không rời mắt.
“Có thích không? Đặt riêng đấy nhá!” La Huân khoe công với cậu, “Làm nhẫn cưới cho chúng ta là một thợ thủ công lâu năm, năm đó ba mẹ tôi cưới cũng là ông ấy làm nhẫn đấy.”
“Thích!” Trịnh Việt Lâm móc móc ngón tay hắn, cười bảo, “Thích chứ.”
Bận rộn cả ngày, bởi La Huân không muốn bị quấy rối nên dẹp luôn trò náo động phòng cưới*.
*Một nghi lễ truyền thống ở TQ, bạn bè thân thiết sẽ vào phòng tân hôn của cô dâu chú rể náo loạn, trêu đùa tạo bầu không khí vui vẻ sau đó sẽ ra về để cô dâu chú rể động phòng.
Tối đến, ba Trịnh mẹ Trịnh được hắn đưa tới nhà ba mẹ mình, trong nhà chỉ còn lại hai người là hắn và Trịnh Việt Lâm.
Cái gì phải tới rốt cuộc cũng tới, lúc La Huân ôm eo Trịnh Việt Lâm vào cửa, thân dưới đã cứng tới mức muốn nổ tung.
Cảm giác cuối cùng cũng được ăn món cháo mình nhịn đã lâu thật sự quá tuyệt vời, La Huân nghĩ, nồi cháo Trịnh Việt Lâm này, đêm nay hắn có thể ăn cả đêm không biết mệt.
________________________________________
Cảnh báo: Khu vực tiếp theo có yếu tố 18+, đề nghị quý khách đủ tuổi mới được bước vào.
Ngoại truyện 14