Trong lúc ăn tối, La Huân vẫn dốc hết sức lấy lòng ba mẹ Trịnh Việt Lâm, một bữa cơm mệt mỏi nhất từ trước đến nay mà hắn từng ăn.
Nhưng bố mẹ vợ mình chọn, có quỳ xuống cũng phải lấy lòng cho bằng được, trận chiến mới bắt đầu, La Huân quyết tâm không để mình gục ngã.
Cơm nước xong xuôi, họ về nhà, ba Trịnh Việt Lâm hỏi có đi qua Quảng trường Thiên An Môn không, ông muốn nhìn xem buổi tối nơi đó sẽ như thế nào.
Kể cả không đi qua cũng phải tìm cách đi qua cho bằng được.
Vậy nên cuối cùng, mọi người đi một vòng, lái xe hết một tiếng rưỡi mới về đến nhà.
Đến nhà, vấn đề mới lại nảy sinh.
Ba Trịnh Việt Lâm ngại nhà hắn quá lớn, bảo cuộc sống La Huân quá xa hoa.
Ông có nghe về giá đất ở Bắc Kinh, tin tức nói hằng ngày, nói hằng ngày, người khác cũng hỏi ông: “Con trai ông chừng nào mua được nhà ở Bắc Kinh vậy?”
Bây giờ nhìn một căn biệt thự ba tầng, trong lòng nghẹn không nói nên lời.
“Nhà này của bọn cháu là do có người gán nợ mà có, mấy năm trước có người vay tiền ba cháu, dùng căn nhà này để thế chấp.” La Huân dẫn mọi người vào trong trong khi vẫn còn đang bịa chuyện, “Nhà này lớn quá, bây giờ không bán được nên dứt khoát cho cháu ở đây luôn.”
Ba Trịnh hoài nghi nhìn hắn, không hỏi nhiều nữa.
“Lâm Lâm, con ở đâu?” Ba Trịnh đột nhiên chuyển hướng sang Trịnh Việt Lâm.
“Tầng hai.” Trịnh Việt Lâm chỉ hướng cầu thang, “Phòng con ở tầng hai, La Huân ở tầng ba.”
“Dẫn ba lên xem qua.” Ba Trịnh lên tiếng, Trịnh Việt Lâm ngoan ngoãn dẫn người lên tầng.
“Hai đứa thật sự không ngủ cùng nhau?” Lúc lên tầng ba Trịnh nhỏ giọng hỏi.
“Không thật mà!” Trịnh Việt Lâm đỡ trán, “Ba, con xin thề, chuyện này thật sự không có!”
Đây là thật sự thật sự không có, Trịnh Việt Lâm học La Huân gào thét trong lòng, trời đất chứng giám, chuyện này quả thật là không hề có.
Ba Trịnh nhìn một vòng, tiện tay lật kịch bản trên bàn: “Cái này là con sắp đóng à?”
“Vâng!” Trịnh Việt Lâm rốt cuộc lấy lại tinh thần, “Con là nam hai! Nam chính là Liêu Thần Hi, ba, ba biết Liêu Thần Hi không?”
“Hình như có nghe qua.” Ba Trịnh nhớ lại một chút, “Có phải cậu ta xuất hiện trên biển lớn ở phố đi bộ trên trấn trên không?”
“Biển nào?” Trịnh Việt Lâm không nhớ rõ lắm, cậu đi qua con phố đi bộ ấy tổng cộng không nổi vài lần.
“Con đợi đã, để ba xem.” Ba Trịnh rút điện thoại ra, mở album, “Đây!”
Trịnh Việt Lâm cúi xuống nhìn, là biển của một bệnh viện nam khoa, bên trên là ảnh của Liêu Thần Hi, cậu cầm điện thoại ba mình ngã xuống giường cười sảng, sau đó gửi ảnh này qua wechat cho mình.
“Con gửi cho anh Thần Hi xem!” Trịnh Việt Lâm không nhịn được cười, sau đó chợt nghĩ đến một vấn đề, “Ba, sao ba lại chụp ảnh với một cái biển của bệnh viện nam khoa?”
Ba Trịnh trừng cậu một cái: “Trưởng khoa của bệnh viện này là học sinh của ba, học sinh thành đạt, ba vui không được à?”
Trịnh Việt Lâm lại không nhịn được cười, cảm giác nhờ bức hình kia mà cậu đã cười thừa đủ cho cả năm rồi.
Chờ cậu cười xong, hai ba con mới từ trên tầng đi xuống, La Huân dẫn mẹ Trịnh ra xem mấy chậu hoa ở sân sau.
Hoa này là do La Huân gọi điện bảo người ta mang tới hồi sáng, bởi Trịnh Việt Lâm bảo mẹ cậu thích hoa thích cỏ, đương nhiên nếu ở sân sau mà trồng rau thì mẹ cậu sẽ càng vui hơn.
Rau thì không kịp rồi nhưng mấy chậu hoa thì vẫn được, quả nhiên đám hoa này hấp dẫn sự chú ý của mẹ Trịnh, bà thích lắm, còn khen cuộc sống La Huân rất có phẩm vị.
Tuy nhiên, trên thực tế, đám hoa này là hoa gì thì La Huân chịu chết.
Nhưng mà kệ thôi, mẹ vợ thích chính là chiến công lớn nhất rồi.
Một nhà bốn người nghỉ ngơi rất sớm vì hôm sau sẽ đến tham quan nhiều địa điểm khác nhau, La Huân cảm thấy mình phải ngủ một giấc thật ngon, nếu không thế nào cũng sẽ đứt dây đàn.
Ba mẹ Trịnh ở phòng bên cạnh phòng Trịnh Việt Lâm, ba người bắt đầu một cuộc họp gia đình nho nhỏ, tinh thần chủ yếu của cuộc họp là ba Trịnh nêu ấn tượng của mình về La Huân hôm nay, nhìn chung thì không tệ lắm, nhưng không thể đánh giá quá vội vàng, cần phải tìm hiểu sâu hơn mới có thể biết được người này là người như thế nào.
Trịnh Việt Lâm xem như được thở phào một hơi, dù sao sau khi thấy La Huân ba cậu không nhắc lại chuyện chia tay của bọn cậu nữa, cũng không nhắc lại việc giới thiệu học sinh của mình cho cậu, điều này làm cậu thả lỏng hơn rất nhiều.
Họp gia đình kết thúc, Trịnh Việt Lâm trở về dưới cái nhìn chằm chằm của ba mình, ngã xuống giường mới chợt nhớ đến một chuyện lớn.
Cậu cầm điện thoại lên, gửi wechat cho La Huân.
Chẳng bao lâu sau, tầng trên truyện tới một tràng cười inh tai nhức óc.
La Huân nhìn ảnh Trịnh Việt Lâm gửi tới trong điện thoại, Liêu Thần Hi bị photoshop trên một biển của bệnh viện nam khoa, bên cạnh còn có một hàng chữ lớn: Chuyên trị các bệnh nam khoa như liệt dương, xuất tinh sớm, viêm tuyến tiền liệt, u xơ tiền liệt tuyến!
La Huân cười lăn từ trên giường xuống dưới đất, vô cùng tiếc thương cho Liêu Thần Hi.
Đây chắc là cái giá của sự nổi tiếng đấy.7
Hôm sau La Huân đã rời giường từ sớm, tuy buồn ngủ lắm nhưng vẫn phải vật lộn mò vào bếp.
Hắn không làm gì cả nhưng hắn có 360 độ không góc chết hướng về vợ mình.
Vì để cho ba mẹ Trịnh nghĩ hắn là một chàng rể đầy đức hạnh nên trước khi ba mẹ đến, Trịnh Việt Lâm và La Huân đã thương lượng xong, mỗi buổi sáng hai người sẽ cùng nhau vào bếp và trước khi hai người ấy dậy, La Huân sẽ nhìn Trịnh Việt Lâm làm bữa sáng, sau đó hắn sẽ mang đến bàn cơm, vờ là La Huân làm.
Tuy La Huân hơi xấu hổ nhưng hắn càng xấu hổ hơn nếu từ chối vợ mình.
Vì vậy, buổi sáng đầu tiên khi ba Trịnh mẹ Trịnh đến đã được ăn một bữa sáng ngon lành và ấm áp, đồng thời khen La Huân không ngớt: “Không ngờ tiểu La lại chịu khó như vậy, giỏi quá.”
La Huân bị khen nên ngại, rất chột dạ nhưng Trịnh Việt Lâm lại thản nhiên vô cùng: “Cậu ấy tốt lắm, mọi người thật sự không cần lo lắng khi bọn con ở cùng nhau đâu.”
Cơm nước xong, bốn người lái xe tới Trường Thành.
La Huân hỏi: “Chú có muốn tới Quảng trường Thiên An Môn không ạ? Chúng ta có thể tới đó trước.”
“Lúc này tới cũng không có ý nghĩa gì, sáng mai đi xem thượng cờ mới có ý nghĩa.” Những lời này của ba Trịnh đối với La Huân mà nói tựa như sấm sét giữa trời quang, tới Thiên An Môn xem thượng cờ có nghĩa là mọi người sẽ phải ra ngoài từ rất sớm, cũng có nghĩa là bọn hắn sẽ phải rời giường sớm hơn nữa.
La Huân nuốt nước bọt, ánh mắt hơi đờ đẫn.
“Sao vậy Tiểu La? Không tiện sao?” Ba Trịnh hỏi.
“Không không không, tiện chứ ạ?” La Huân cậy mạnh bảo, “Để cháu tra xem sáng mai mấy giờ mặt trời lên, chúng ta xuất phát sớm một chút, nhất định sẽ không lỡ mất thượng cờ.”
Ba Trịnh vui mừng gật đầu, Trịnh Việt Lâm bảo: “Sớm quá, con không đi được, mọi người đi đi.”
La Huân trợn tròn mắt nhìn cậu, trao đổi ánh mắt với cậu: Vợ, vợ không thể làm vậy được! Sao bảo đồng cam cộng khổ cơ mà?
Trịnh Việt Lâm quay lại nhìn hắn cười cười, nhún vai.
Nhưng Trịnh Việt Lâm chỉ nói vậy thôi, sáng sớm hôm sau vẫn ngáp liên tục rời giường tới Quảng trường Thiên An Môn xem thượng cờ với mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...