Chương có nội dung bằng hình ảnh
Từ quê Trịnh Việt Lâm tới Bắc Kinh rất phiền phức, đầu tiên phải ngồi xe khách từ thôn ra ngoài, sau đó mới lên tàu hoả được.
Ba mẹ Trịnh bôn ba một ngày trời, mãi đến tối, tàu hoả mới chầm chậm vào ga.
Trịnh Việt Lâm và La Huân đợi ở cửa nhà ga, cả hai đều căng thẳng không chịu nổi.
Ban ngày Trịnh Việt Lâm “phổ cập khoa học” cho La Huân những thứ mà ba mẹ cậu thích, mẹ cậu thật ra không khó tính gì, một người dịu dàng, thích nhảy, 5 giờ chiều nào cũng cùng các cô các bác hàng xóm ra đầu thôn tập nhảy, ba cậu trước kia là giáo viên môn chính trị cấp hai, rất nghiêm khắc với học sinh, mấy năm trước thân thể không tốt nên đã về hưu sớm, cuộc sống sau khi về hưu chính là chơi mạt chược, chơi mạc chược và chơi mạt chược.
La Huân hoàn toàn không biết gì về mạt chược cả, đến quân bài hắn còn không biết hết, vì lấy lòng bố vợ tương lai nên hắn học chơi mạt chược cả ngày trong giai điệu của bài hát mẹ Trịnh thích nhảy.
Hắn rất thông minh âm thầm đặt ra một bộ “chiến dịch thành công lấy lòng bố mẹ vợ”, nói đơn giản là gãi đúng chỗ ngứa, vờ làm một đứa ngây thơ thiểu năng trí tuệ là được.
Hai người đứng ở cửa nhà ga, ở giữa có một khoảng cách bằng một người.
La Huân khó hiểu hỏi: “Tại sao? Xích qua đây một tí!”
Trịnh Việt Lâm lắc đầu bảo: “Không được, ba tôi thấy sẽ giận đấy, ba tôi bảo thủ lắm!”
La Huân đau thương nhưng La Huân không nói.
Cuối cùng cũng chờ đến lúc có người ra ngoài, Trịnh Việt Lâm rướn cổ kiễng chân nhìn vào trong.
“Ba! Mẹ!” Cậu đột nhiên vẫy tay, La Huân ngẩng đầu nhìn theo.
Cuối cùng hắn cũng được thấy bố mẹ vợ trong truyền thuyết, ba Trịnh đeo một cặp kính, nghiêm mặt, hơi đáng sợ, mẹ Trịnh vừa ra đã ôm Trịnh Việt Lâm, sau đó thấy La Huân phía sau thì cười gật đầu với hắn.
La Huân cảm thấy mẹ Trịnh Việt Lâm có vẻ dễ ở chung, khi cười rất dịu dàng, hắn đưa tay đón hành lý, nhận được ánh nhìn dò xét của ba Trịnh Việt Lâm.
“Chào chú ạ.” La Huân hơi cúi người, sau đó bắt tay bố cậu.
“Ừ, mau đi thôi, chỗ này nhiều người quá.” Ba Trịnh Việt Lâm vung tay, ba người còn lại nom hệt như lính của ông, ngoan ngoãn đi theo.
“Lâm Lâm dạo này béo lên thì phải?” Mẹ Trịnh nhéo mặt Trịnh Việt Lâm, cười hiền.
“Hình như thế… đều tại La Huân, ngày nào cũng nhìn chằm chằm xem con ăn gì.” Trịnh Việt Lâm hơi không vui, “Con sắp phải đóng phim rồi, như vậy không được, phải giảm béo thôi.”
“Giảm gì mà giảm!” Ba Trình nhìn sang, cả giận mắng, “Bình thường đã như con gà con rồi, giảm béo xong thì còn gì nữa!”
Trịnh Việt Lâm bĩu môi không dám phát biểu câu nào, lén cùng La Huân nhìn trộm nhau.
La Huân cũng sợ, kiên quyết quán triệt tinh thần không cần nói thì sẽ không nói, cố gắng duy trì hình tượng tốt.
Mọi người đi mãi mới đến chỗ La Huân đỗ xe, ga Bắc Kinh quá loạn, xe lại nhiều, bãi đậu xe này phải khó khăn lắm mới tìm được.
“Đây là xe gì vậy?” Mẹ Trịnh nghiêng đầu nhìn, nói với ba Trịnh Việt Lâm, “Chưa thấy bao giờ.”
Ba Trịnh cũng nhìn thoáng qua, không nói chuyện, kéo cửa xe ngồi xuống.
“Ôi chao, xe này không tồi.” Mẹ Trịnh cười bảo, “Chắc đắt lắm nhỉ?”
“Dạ…” La Huân chưa kịp mở miệng Trịnh Việt Lâm đã chen ngang: “Không sao đâu, đồ cũ, mấy vạn tệ thôi, hề hề.”
La Huân khiếp sợ nhìn cậu, chẳng rõ vì sao bỗng nhớ đến cái thảm anh dũng hi sinh của mình.
“Hời vậy sao?” Mẹ Trịnh không thể tin được, “Này chắc nhờ quan hệ mới mua được nhỉ? Khi đó mẹ với ba con ngồi taxi có hỏi thử, Hạ Lợi* thôi đã đến mấy vạn rồi!”
Hạ Lợi là xe của công ty ô tô Thiên Tân FAW
Trịnh Việt Lâm ngốc ngếch cười khì khì bảo: “Xe cũ nên rẻ ấy mà!”
La Huân ho khan mấy tiếng, Trịnh Việt Lâm nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Có phải hai người trên tàu chưa ăn cơm tối không? Đợi lát nữa về chúng ta ra ngoài ăn, ba mẹ có muốn ăn gì không?”
“Ra ngoài ăn làm gì?” Ba Trịnh vẫn luôn không nói gì, bây giờ mới mở miệng, “Tiểu La không biết nấu cơm sao?”
Lòng La Huân căng thẳng, hắn có biết gì đâu, sao bảo là chỉ cần biết chơi mạt chược là được bố vợ nhận định rồi?
“Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, bọn con đều bận nên ít ăn cơm nhà, ra ngoài ăn đi ạ, lần đầu hai người đến Bắc Kinh, con phải dẫn hai người đi ăn ngon mới được!” Trịnh Việt Lâm ngồi ghế phụ quay cả người lại nhìn ba mẹ ngồi phía sau, đã hai năm họ không gặp nhau rồi, Tết Âm năm ngoái cậu cũng không về được, bất chợt thấy sống mũi cay cay.
“Anh đừng soi mói nữa!” Mẹ Trịnh nhéo chân ba Trịnh một cái, bảo Trịnh Việt Lâm, “Được rồi, chúng ta thế nào cũng được!”
Bốn người không về nhà, đến thẳng Toàn Tụ Đức.
La Huân đã đặt phòng từ trước, dẫn Trịnh Việt Lâm và ba mẹ cậu vào thẳng phòng riêng.
“Con cũng chưa tới đây.” Trịnh Việt Lâm kéo tay mẹ mình nhỏ giọng bảo, “Vịt quay nơi này nổi tiếng nhất đấy, La Huân bảo hai người hiếm khi tới đây nên nhất định phải nếm thử.”
“Sao phải lãng phí như vậy!” Mẹ Trịnh xoa mặt con, “Thật ra cơm bình thường cũng được, có phải người ngoài đâu, hà tất gì phải vất vả thế!”
Trịnh Việt Lâm nghe mẹ bảo “có phải người ngoài đâu” thì tâm trạng rất tốt, dựa vào mẹ làm nũng: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”
Mẹ Trịnh ôm con, đôi mắt đỏ hoe, trách cậu: “Nhớ mẹ mà không về thăm mẹ, thương con vô ích.”
Đến phòng riêng, La Huân rót nước cho ba mẹ Trịnh Việt Lâm, bảo: “Lần này cô chú tới Bắc Kinh có muốn đi đâu không ạ? Vừa khéo con và Lâm Lâm đều rảnh nên có thể đi chơi cùng hai người.”
Ba Trịnh luôn nghiêm mặt nhưng ấn tượng đầu tiên với La Huân rất tốt, thằng bé này rất ngoan, không lắm mồm nhiều chuyện, tốt hơn trong tưởng tượng của ông rất nhiều.
“Không phải Bắc Kinh có mấy nơi đó sao!” Ba Trịnh uống một ngụm nước bảo, “ Quảng trường Thiên An Môn, Vạn Lý Trường Thành, Tử Cấm Thành, nếu cháu bận thì cứ đi đi, để Lâm Lâm đi cùng chúng ta cũng được.”
La Huân thầm nghĩ, đúng chuẩn hành trình của du khách, Vạn Lý Trường Thành gì đấy chắc chắn rất cần thể lực, nghĩ đến cảnh leo lên Trường Thành hắn tuyệt vọng sâu sắc nhưng vẫn phải cười nói: “Cháu không bận, đến lúc đó chúng ta lái xe đến cũng tiện, hôm nay nên nghỉ ngơi thật tốt, mai cháu sẽ đưa mọi người đi tham quan.”
Đối với biểu hiện hôm nay của La Huân, Trịnh Việt Lâm vô cùng hài lòng, mỉm cười nhìn hắn, La Huân cũng nhìn cậu, hai người nhìn nhau, bong bóng tình yêu bay khắp nơi.
Ba Trịnh nhìn anh mắt sến rện của hai người họ, xấu hổ uống một ngụm nước, mẹ Trịnh đến gần nói nhỏ: “Thằng bé này không tệ.”
“Ừ.” Mãi sau ba Trịnh mới ậm ừ bật ra một tiếng khiến mẹ Trịnh cười không ngừng.