Người Yêu Giả Tưởng

“Tôi chỉ muốn làm nhiều thứ cho cậu hơn thôi.” La Huân nói xong, cảm giác mình quả thực bị condix tình yêu quật thật rồi, u mê không lối thoát luôn rồi.

Nhưng Trịnh Việt Lâm lại bảo: “Không cần, cậu đã làm rất nhiều cho tôi rồi, tôi còn phải tự mình cố gắng thêm nữa.

Cậu thở dài nói tiếp: “Hơn nữa tiền của cậu cũng không phải do cậu kiếm ra, tiêu tiền của bố mẹ làm sao lại yên tâm thoải mái được chứ?”

La Huân không muốn tiếp tục nghe cậu lải nhải dạy dỗ thêm nữa, bịt miệng Trịnh Việt Lâm lại, tha người vào trung tâm thương mại: “Đừng nói nữa, nói nữa tôi làm thịt cậu luôn đấy.”

“Gì?” Trịnh Việt Lâm sợ tới mức trợn tròn mắt.

La Huân ý thức được mình lỡ mồm, đằng hắng giọng bảo: “Cậu coi như chưa nghe thấy gì đi.”

Vốn định mua quần áo cho Trịnh Việt Lâm, cuối cùng lại thành La Huân tự mua túi cho mình, thanh niên lắm điều nhiều chuyện kia cứ liên tục giáo dục tư tưởng cho hắn, nói sao cũng không chịu để hắn tiêu tiền cho.

Hai người rời khỏi trung tâm thương mại, mặt La Huân không vui chút nào.

“Cậu nên vui mới đúng chứ.” Trịnh Việt Lâm bảo, “Tôi ở bên cậu vì chính cậu chứ không phải vì tiền nhà cậu, cậu nghĩ lại xem, có phải rất vui không?”

“Chắc vậy.” La Huân bảo, “Cậu không tiêu tiền của tôi, tôi sẽ cảm thấy toàn thân không còn sức lực, không muốn làm gì cả, thấy cuộc sống thật vô nghĩa.”

“Sao cậu lại như vậy chứ!” Trịnh Việt Lâm kéo cửa xe ra ngồi vào, giận dỗi không nói chuyện với hắn nữa.


La Huân cũng ngồi vào theo, nhìn đồng hồ, còn sớm chán, dù sao cũng không có việc gì, hỏi cậu: “Muốn đi đâu chơi?”

“Sao lại đi chơi? Về nhà xem kịch bản đi!”

Thanh niên Trịnh Việt Lâm không hề có thú vui sinh hoạt, La Huân đã biết.

Một người mới hơn hai mươi, lại còn ở trong giới giải trí mà tu thân dưỡng tính đến bất ngờ, việc thích nhất là xem kịch bản, đương nhiên không phải phim của cậu, bởi nhân vật cậu diễn gần như không có lời thoại.

Lúc này cuối cùng cũng được diễn vai em trai nam chính, có nhiều cơ hội lộ mặt hơn, lời thoại cũng nhiều hơn, vì vậy mấy ngày liền ở nhà đều lôi đầu La Huân ra đối diễn.

Lúc La Huân nhìn cậu không hề có tư tưởng muốn chơi cái này với cậu, hắn muốn chơi Trịnh Việt Lâm cơ.

Nhưng đồng chí Trịnh Việt Lâm bảo thủ quá, hai người đã xác định quan hệ yêu đương nhưng vẫn muốn phân phòng ngủ, điều này làm La Huân đau thương lắm.

Tối tới phòng Trịnh Việt Lâm nói chuyện, dù chẳng muốn đi đâu nhưng lần nào cũng bị đuổi ra ngoài, cũng không phải không thể mạnh mẽ cưỡng ép nhưng hắn không nỡ, cũng sợ Trịnh Việt Lâm giận hắn, mà càng sợ hơn là thằng nhóc kia sẽ rơi nước mắt.

Chẳng còn cách nào, người như vậy, La Huân thấy tốt nhất là mình nên làm cái bùa dán lên Trịnh Việt Lâm, nhất là cái loại nào mà dán lên một cái là động dục luôn ấy.

Nhưng hắn chỉ dám nghĩ thầm trong đầu thôi, nếu dám nói ra, khéo Trịnh Việt Lâm sẽ giận, sau đó không thèm nấu cơm cho hắn nữa.

Bố La Huân đứng ngồi không yên, lúc nào cũng gọi điện hỏi hắn chừng nào dắt người về nhà, còn hỏi hai người tiến triển đến đâu rồi, làm La Huân giận tới mức mấy ngày liền không nhận điện thoại của ông bố nhà mình nữa.

Thấy đã sang cuối tháng mười hai, La Huân dự tính đưa Trịnh Việt Lâm ra nước ngoài đón giao thừa nhưng Trịnh Việt Lâm không đồng ý, bảo đi đâu cũng đông người thế này thôi, thà rằng ở nhà an ổn xem kịch bản còn hơn.

La Huân sâu sắc hối hận khi đã giới thiệu việc cho cậu, tháng sau mới bấm máy mà giờ Trịnh Việt Lâm đã thuộc làu làu lời thoại của cậu nhưng vẫn chưa đủ an tâm, ngày nào cũng phải xem đi xem lại.

“Rốt cuộc là cậu yêu tôi hay yêu kịch bản?” La Huân ngồi trên sô pha, ngón chân gảy kịch bản trên đầu gối Trịnh Việt Lâm.

“Đừng nghịch!” Trịnh Việt Lâm cầm kịch bản bảo bối của mình, nhìn cũng không buồn nhìn hắn bảo, “Đương nhiên là thích cậu, nhưng không thể vì yêu đương mà bỏ bê công việc được.”

“Cậu đã rất chăm chỉ rồi!” La Huân thò lại gần, ôm eo cậu, chơi xấu bảo, “Tôi và kịch bản cùng rơi xuống nước, cậu cứu ai?”

Cuối cùng Trịnh Việt Lâm cũng chịu nhìn hắn, cười bảo: “Đương nhiên là cứu kịch bản, nó có biết bơi đâu!”

“A! A! A! Tôi không thể chịu nổi nữa!” La Huân gào lớn, giơ tay giật kịch bản ném sang một bên, sau đó ôm Trịnh Việt Lâm xoay người ngã xuống sô pha, không quan tâm gì hết mà lột thắt lưng cậu, “Hôm nay tôi phải làm cậu, nói gì cũng không dừng đâu!”


Trịnh Việt Lâm bị doạ thất thanh, ra sức giãy giụa muốn trốn thoát nhưng đánh không lại La Huân, mắt thấy quần cậu dắp bị lột ra tới nơi, gấp đến bật khóc.

La Huân đang hưng phấn nhưng vừa thấy người khóc đã héo.

“…Sao cậu lại khóc rồi?” La Huân vuốt ve mặt cậu, tới gần hôn xuống.

“Sao cậu lại như vậy chứ…” Trịnh Việt Lâm sụt sịt bảo, “Tôi đã bảo không đồng ý ăn cơm trước kẻng rồi mà.”

La Huân day day huyệt thái dương, ngồi dậy, rời khỏi Trịnh Việt Lâm, mình cũng sụt sịt một cái bảo: “Xin lỗi, vậy cậu xem kịch bản đi, tôi về phòng.”

Hắn nói xong, ủ rũ lên tầng, Trịnh Việt Lâm nằm trên sô pha nhìn hắn đi lên, nội tâm rối rắm vô cùng.

Lúc sau, cả buổi chiều La Huân đều không ra ngoài, Trịnh Việt Lâm xem kịch bản, xem một lúc lại phân tâm, lý do vì sao thì cậu biết, trong lòng phiền loạn muốn chết.

Tối đến, Liêu Thần Hi gọi điện qua bảo cậu ra ngoài ăn cơm, Trịnh Việt Lâm được quan tâm mà sợ, đợt trước lúc biết sẽ đóng phim cùng Liêu Thần Hi, cậu có báo cho anh ấy một tiếng, sau lại ngẫu nhiên liên lạc qua một chút, Trịnh Việt Lâm luôn cảm thấy quan hệ của cậu với người ta khá tốt.

Đây là lần đầu tiên Liêu Thần Hi hẹn cậu ăn tối, còn bảo cậu đi cùng La Huân.

Trịnh Việt Lâm lên tầng gọi La Huân, do dự ngoài cửa mãi mới gõ cửa.

“Sao vậy?” La Huân đầu bù tóc rối ra mở cửa, uể oải ỉu xìu.

“Cậu đang ngủ à?” Trịnh Việt Lâm nhỏ giọng hỏi.

“Không, không ngủ được, nằm trên giường thôi.” La Huân nhìn cậu, giơ tay xoa mái tóc mềm mại của cậu, “Đói à?”


“Anh Thần Hi bảo chúng ta ra ngoài cùng ăn tối.” Trịnh Việt Lâm tràn ngập trông chờ nhìn La Huân, sợ hắn bảo không đi.

La Huân đương nhiên biết cậu nghĩ gì, tuy rằng không muốn nhưng vẫn đành gật đầu.

“Tôi đi tắm rửa thay đồ, cậu cũng mau đi chuẩn bị đi.”

Trịnh Việt Lâm nghe xong mới lộ ra gương mặt tươi cười, dép lê loẹt xoẹt loẹt xoẹt chạy mất.

La Huân dựa cửa âm thầm tự mắng mình không tiền đồ, bị Trịnh Việt Lâm hạ gục không gượng dậy nổi.

Hắn vừa tắm vừa nghĩ, rốt cuộc Trịnh Việt Lâm có gì mà làm hắn thích đến vậy nhỉ?

Khô khan, không tiền đồ, quỷ thích khóc, trông rất đáng yêu nhưng loại người nào mà La Huân chưa từng thấy qua, sao lại không có ai giống cậu!

La Huân không sao hiểu được, vì vậy trước khi ra cửa đã đăng một bài viết lên mạng.

Tiêu đề bài viết là , đầu tiên là phải khoe khoang trước đã, sau đó liệt kê đủ loại hành động khùng điên không thể tượng tượng nổi của Trịnh Việt Lâm, cuối cùng mới hỏi: Tôi muốn biết, rốt cuộc tại sao một người ưu tú như tôi lại thích cái đứa ngốc này? Không sao hiểu nổi, hoàn toàn không hiểu nổi!

Đăng bài xong, hắn đi cùng Trịnh Việt Lâm ra ngoài, hôm nay khéo sao trang phục hai người lại khá giống đồ đôi, đều là áo thun trắng quần bò, lúc Trịnh Việt Lâm thấy hắn đi xuống, mắt đều nhìn thẳng, bảo hắn: “Cậu mặc thế này đẹp lắm!”

La Huân ôm cậu đứng trước gương, cảm thấy hai người bọn hắn rất ăn ý, vô cùng muốn hát thật to một câu: Này mẹ nó chính là tình yêu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui