Trịnh Việt Lâm thề, từ sau khi cậu đến Bắc Kinh, câu cậu hay nghe nhất chính là “Trịnh Việt Lâm, có phải cậu bị khờ không.”
Cậu nhìn La Huân cười rộ lên như vậy, bĩu môi, chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị La Huân giành trước.
“Đừng khóc! Nuốt vào đi!” Hai tay La Huân ép vào mặt Trịnh Việt Lâm, “Lát nữa cậu còn phải gặp đạo diễn, không được khóc!”
Trịnh Việt Lâm nhìn hắn, nhìn xong cười, “Được.”
La Huân lại ép mạnh gương mặt cậu hỏi: “Vậy cậu nghĩ sao hả?”
“Hả?” Trịnh Việt Lâm hơi lâng lâng, thầm cảm thấy may mắn vì mình chưa về quê.
“Thì là đó đó…” La Huân đột nhiên thấy ngượng ngùng, buông lỏng tay không dám nhìn cậu.
“Đó nào?” Trịnh Việt Lâm cúi đầu cười, vội vàng kìm nén để không bật cười thành tiếng.
“Thì có thích tôi không chứ sao!” La Huân lại không cẩn thận gào lên, hắn thật sự rất nôn nóng, cái đồ ngu ngốc này nữa, ngốc đến nỗi làm hắn không thể không phát cáu.
“Thích chứ!” Trịnh Việt Lâm vội vàng gật đầu, “Thích thích, rất thích.”
La Huân vui vẻ, nhướng mày cười bảo “Có phải cậu đã sớm thích tôi rồi không? Nên mới cố ý quyến rũ tôi?”
“… A.” Trịnh Việt Lâm đỏ mặt, “Tôi không cố ý quyến rũ cậu…”
“Câu trước cậu không phủ nhận.” La Huân nhìn vành tai đỏ bừng của cậu, thò vuốt lên sờ, “Tôi và Liêu Thần Hi, cậu chọn ai?”
Trịnh Việt Lâm quay đầu nhìn hắn: “Hai người không cùng một kiểu thích, không thể so sánh với nhau được.”
“… Đừng có lấp liếm với tôi! Chọn nhanh!” La Huân nghĩ kĩ rồi, nếu Trịnh Việt Lâm chọn Liêu Thần Hi thì hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không mang thằng nhóc ăn cây táo, rào cây sung này đi gặp đạo diễn.
Trịnh Việt Lâm rối rắm mãi, đến nỗi La Huân chuẩn bị quay đầu đi về thì cuối cùng cậu mới lí nhí bảo “Chọn cậu, cậu là người yêu tôi mà…”
Tuy rằng câu này nói ra rất không tình nguyện nhưng vẫn thoả mãn lòng hư vinh của La Huân.
“Biểu hiện tốt đấy, tối thưởng cho cậu.” La Huân lái xe tới điểm hẹn, Trịnh Việt Lâm tò mò hỏi: “Thưởng gì cho tôi?”
“Cậu muốn cái gì?” La Huân đang rất trông chờ Trịnh Việt Lâm bảo là “Tôi muốn cậu”, dù sao trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà, sau đó sẽ là một đêm xuân ngọt nước làm lòng người sục sôi.
Nhưng Trịnh Việt Lâm lại bảo “Cậu dẫn tôi tới gặp đạo diễn đã là rất tốt với tôi rồi, tôi không mong gì khác nữa.”
Cậu nói xong, còn vô cùng chân thành tha thiết bảo “Thật đấy, cảm ơn cậu.”
La Huân hít sâu một hơi, rất muốn mắng cậu một trận nhưng không mắng được, người này về sau sẽ là vợ mình, phải được yêu thương, tuyệt đối không được mắng.
Nhưng không mắng người, La Huân sẽ không phải La Huân hàng thật giá thật.
“Cậu bị khờ đấy à!” La Huân gầm lên, giận đến mức thở hổn hà hổn hển “Tức chết tôi rồi!”
Trịnh Việt Lâm bị doạ sợ, sợ sệt nhìn hắn: “Tôi lại làm gì à?”
“Cậu nói xem cậu làm gì!” Lúc chờ đèn đỏ, La Huân tự vuốt ngực thuận khí cho bản thân, hắn cảm thấy ở cạnh Trịnh Việt Lâm quá nguy hiểm, sớm muộn gì cũng bị tức chết.
“Tôi cảm ơn cậu rồi mà, sao cậu lại giận nữa?” Trịnh Việt Lâm ngẫm nghĩ bảo, “À, tôi biết rồi, chúng ta yêu nhau rồi, có phải cậu cảm thấy không cần khách khí như vậy không? Nhưng từ nhỏ ba tôi đã dạy tôi phải biết ơn, tôi không thể coi việc lợi dụng cậu là việc bình thường chỉ vì cậu là người yêu tôi được.”
“Được được được,” La Huân sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn phía trước, “Nói hay quá, cậu không đi làm giáo viên thì tiếc quá cơ.”
Trịnh Việt Lâm cười cười, đắc ý dạt dào bảo: “Ba tôi cũng nói như vây!”
Tới điểm hẹn, La Huân phụng phịu dẫn cậu vào trong.
Đạo diễn rất trẻ, Trịnh Việt Lâm không quen nhưng người nọ và La Huân cứ kề vai sát cánh với nhau, cậu nhìn chằm chằm vào cả hai, mỗi lần người nọ thò tay lên vai La Huân cậu lại uống nước, kết quả phải đi vệ sinh không ngừng.
Sau khi bọn cậu ra về, La Huân cố ý trêu cậu: “Sao cậu uống lắm nước thế hử?”
“Bởi vì tôi khát.” Trịnh Việt Lâm không vui, cậu ghen, ai bảo La Huân với người nọ cứ động tay động chân với nhau.
“Ồ.” Hai người ngồi trong xe, La Huân cười nhìn cậu, “Bây giờ uống no chưa?”
“No rồi.” Mấy ngày tới, Trịnh Việt Lâm không muốn uống thêm một chút nước nào đâu.
“Vậy được.” La Huân gật đầu, ngay sau đó một tay giữ gáy cậu, tới gần hôn lên môi Trịnh Việt Lâm.
“Ư?” Trịnh Việt Lâm bị doạ, cứng đờ ngồi tại chỗ không dám động.
Đầu lưỡi La Huân liếm một lượt môi Trịnh Việt Lâm, sau đó đẩy hàm răng răng cậu ra, cuốn lấy đầu lưỡi không dám nhúc nhích chút nào kia.
Trịnh Việt Lâm chưa từng hôn ai, lúc hai người ghi hình chương trình cũng hoàn toàn không, lúc này đầu lưỡi La Huân làm loạn trong miệng cậu khiến cậu hồi hộp đến toát mồ hôi.
Phản ứng của cậu làm La Huân rất vừa lòng, hôn đủ rồi mới ngẩng đầu hỏi: “Nụ hôn đầu à?”
Trịnh Việt Lâm nhìn hắn, mặt mũi đỏ bừng bừng: “A…”
La Huân cười cười rồi lại hôn tiếp.
Nụ hôn lần này càng thêm triền miên, kèo dài, mãi tới khi Trịnh Việt Lâm thật sự chịu không nổi, gần như không thở nổi nữa cậu mới đẩy La Huân ra.
“Xấu hổ chết.” Trịnh Việt Lâm liếm môi, che kín mặt.
“Giờ mới là này với này.” La Huân cong miệng cười xấu xa: “Còn có chuyện càng xấu hổ hơn cơ, muốn làm không?”
“A a a! Cậu đừng nói nữa! Tôi xấu hổ chết mất!” Trịnh Việt Lâm dịch người đi, không nhìn hắn, “Mau lái xe đi! Lát nữa tôi còn muốn đi vệ sinh!”
Từ sau khi kết thúc “SH”, La Huân không có gì làm, quản lí của hắn cũng kệ thây hắn, cả ngày sống vô cùng tự do tự tại.
Hắn dẫn Trịnh Việt Lâm tới trung tâm mua sắm, vừa dừng xe, thanh niên kia đã lao vào nhà vệ sinh.
“Uống nhiều nước thế mới chừa!” La Huân ôm Trịnh Việt Lâm vừa giải quyết xong nỗi buồn đi dạo.
“Còn không phải tại cậu à.” Trịnh Việt Lâm nhỏ giọng lầu bầu một câu, sau đó hỏi hắn, “Cậu muốn mua gì à?”
“Mua cho cậu đấy, cậu nhìn cậu xem, ngày nào cũng mặc cái của nợ gì ấy, người yêu La Huân mà nghèo nàn vậy sao, mất mặt chết.”
Trịnh Việt Lâm dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Sao vậy? Đi nào! Không cần cậu tiêu tiền đâu!” La Huân còn đang vui sướng, nào ngờ Trịnh Việt Lâm xụ mặt hỏi: “Cậu chê tôi mất mặt?”
“Nào có!” La Huân hiểu rồi, tuy IQ của Trịnh Việt Lâm không cao nhưng lòng tự trọng lại đặc biệt cao, “Tôi thích cậu như thế sao lại chê cậu mất mặt được!”
“Cậu mới nói xong.” Trịnh Việt Lâm không thêm một chữ, không bớt một từ nào mà lặp lại lời La Huân vừa nói, “Cậu bảo, ‘người yêu La Huân mà nghèo nàn vậy sao, mất mặt chết’, cậu đang chê tôi mất mặt!”
“Không có không có! Ý tôi không phải thế!” La Huân hận không thể quỳ xuống với cậu, “Tổ tông ơi, đừng cắt câu lấy chữ được không? Tâm nguyện duy nhất của tôi chỉ là chu cấp chăm sóc cho người yêu thôi, đừng hiểu lầm tôi được không?”
“Tôi không hiểu lầm!” Trịnh Việt Lâm đẩy hắn ra nhưng lại càng bị ôm chặt hơn. “Cậu ôm tôi cũng vô dụng, rõ ràng cậu ghét bỏ tôi.”
La Huân biết phải làm sao đây, hoàn toàn chẳng biết làm cách nào để khai thông với cậu, cuối cùng đầu hàng bảo: “Cho tôi xin lỗi vì những lầm lỗi của mình khi nãy, bạn trai của tôi, anh Trịnh Việt Lâm là chàng trai dễ cmn thương nhất quả đất này, là tôi sai, tôi không nên nói như vậy!”
Trịnh Việt Lâm phì cười, nhưng nhanh chóng xụ mặt tiếp: “Giá trị quan (1) của cậu có vấn đề, tôi thấy chúng ta cần phải nói chuyện.”
“… Sao lại nhảy sang giá trị quan rồi?” La Huân ép nhẹ mặt cậu bảo, “Giá trị quan của tôi bây giờ vừa là của tôi vừa là của cậu, tôi cũng là cậu, mau khen tôi đi!”
Trịnh Việt Lâm lắc đầu, lời nói đầy thấm thía bảo: “Chúng ta đều là những cá thể độc lập, không thể tồn tại loại tình huống ai là ai được, cậu không thể như vậy.”
La Huân hoàn toàn bị đánh bại rồi, hắn nhận ra sai lầm lớn nhất đời này của hắn là thích phải Trịnh Việt Lâm, nhưng sai lầm này lại hoàn toàn không có cách nào sửa chữa được, bởi kẻ thần kinh rắc rối Trịnh Việt Lâm này trong mắt hắn có ra sao cũng vẫn đáng yêu không gì sánh được.
(1) Giá trị quan (tiếng Anh: Values) là căn cứ về phương diện cảm quan và tư duy nhất định của người mà nhận thức, lí giải, phán đoán hoặc tuyển chọn được sinh ra, cũng chính là một chủng loại tư duy hoặc định hướng mà người nhận định sự vật hoặc phân biệt xác định phải trái, từ đó bản chất được biểu hiện ra bên ngoài giá trị hoặc tác dụng nhất định của người, sự việc hoặc sự vật; ở trong xã hội giai cấp, giai cấp không giống nhau có quan niệm giá trị không giống nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...