Sáng hôm sau Liêu Thần Hi phải đi làm nên bị Jeffrey gọi điện thoại lôi dậy từ sớm.
Cậu mặc quần đùi áo ba lỗ ra khỏi phòng ngủ, không ngờ lại thấy Cao Duy đang làm bữa sáng.
“Sao rồi?” Cậu vò mái tóc rối như tổ quạ, dựa cửa nhìn Cao Duy đeo tạp dề đang bày đồ ăn.
“Chân anh đỡ rồi à?”
“Đương nhiên là không rồi.
” Cao Duy nhìn cậu, bảo cậu qua mang đồ ra bàn “Bệnh tật vẫn nấu cơm cho em, không cảm động à?”
Liêu Thần Hi cảm động suýt rớt nước mắt nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh “Anh hâm à?”
“Không chắc rồi.
” Cao Duy dọn nốt cái bánh mì cuối cùng ra, đưa cho Liêu Thần Hi “Bình thường vào tầm này là anh chạy bộ về rồi, thế mà giờ em mới dậy.
”
Liêu Thần Hi nhận đĩa, nhủ thầm, bình thường không có gì làm em còn ngủ thẳng đến tối cơ.
Liêu Thần Hi ngồi xuống định xực luôn nhưng bị Cao Duy túm đi rửa mặt.
Hai người cùng ăn sáng, Cao Duy bảo Liêu Thần Hi đi dọn bát đĩa, Liêu Thần Hi không chịu “Để đó đi, chiều có dì giúp việc tới dọn, em đi thay đồ đây.
”
“Ồ.
” Cao Duy cũng đứng lên.
“Anh đi làm gì?”
“Đã bảo ở cùng em rồi mà.
” Cao Duy ôm cổ Liêu Thần Hi “Rồi xong, hôm qua quên không mang quần áo sang, giờ lại phải mặc lại đồ hôm qua vậy.
”
Liêu Thần Hi không muốn cho anh đi theo, nhưng Jeffrey đã tới, giục liên hồi, cậu không có thời gian đôi co với Cao Duy, đỡ người ra phòng khách, còn mình thì vào thay quần áo, tới khi cậu ra ngoài thì Cao Duy đã ngồi sẵn trong xe đợi cậu rồi.
“Anh đủ rồi đấy!” Liêu Thần Hi đeo kính râm ngồi ở ghế phó lái, quay đầu về sau bảo với Cao Duy “Có phải anh thích em tới nỗi xa em một phút là không chịu nổi không hả?”
Jeffrey nhịn cười lái xe, Cao Duy dứt khoát phớt lờ cậu.
Liêu Thần Hi tự nói xong tự đỏ mặt, rồi lại dỗi Cao Duy vì anh không chịu gật đầu thừa nhận!
Sáng cậu phải chụp ảnh cho một tạp chí, sau đó lại tham gia phỏng vấn, chiều thì về công ty, công ty bảo là chọn cho cậu một bộ phim, muốn cậu về xem qua.
Thời gian sắp xếp rất kín, Liêu Thần Hi ngồi trong xe nhìn lịch trình của mình mà phiền cả người.
Đến nơi chụp ảnh tạp chí, Liêu Thần Hi nhận ra thợ chụp ảnh là người ngày đó tông vào xe cậu.
“Này?” Liêu Thần Hi đưa cà phê cho Jeffrey, bảo “Người đó là thợ chụp ảnh à?”
Jeffrey và Cao Duy theo hướng Liêu Thần Hi chỉ nhìn sang, Jeffrey nói “Ai đấy? Cưng quen à?”
Ban đầu Cao Duy không nhìn thấy Vu Tiêu, đến khi Liêu Thần Hi chỉ mới nhận ra kẻ đó hoá ra cũng ở đây.
Vu Tiêu vốn là nhiếp ảnh gia, nếu không phải vì sự cố năm ấy mà bị ép ra nước ngoài thì bây giờ hẳn là sẽ có chút tiếng tăm trong nước.
Vu Tiêu cũng nhìn thấy bọn cậu, đứng dậy đi sang.
Cao Duy nghiêm mặt bảo Liêu Thần Hi “Em tránh xa cậu ta một chút.
”
“Hở?” Liêu Thần Hi quay sang nhìn anh, vừa định hỏi tại sao, Vu Tiêu đã tới trước mặt bọn cậu.
“Ôi, trùng hợp quá vậy!” Vu Tiêu không để ý đến người bên cạnh, trực tiếp chào hỏi Liêu Thần Hi “Tôi còn định khi nào hẹn cậu một bữa đây.
”
Liêu Thần Hi hơi lúng túng, lòng nghĩ, người anh em, chúng ta có quen nhau à!
“Ha ha, bận quá, ăn uống gì chứ!” Cậu không thích mấy người hay tỏ vẻ thân quen quá, mà kiểu người như Vu Tiêu lại nhiệt tình quá mức, lần trước đụng xe cậu rồi xin cách liên lạc với cậu, bị từ chối rồi lại gặp lại ở đây, ai biết có phải là cố ý hay không!
Liêu Thần Hi ngu về mặt tình cảm nhưng mà vào nghề bao năm, ý thức tự bảo vệ dĩ nhiên phải có, Vu Tiêu cố ý tiếp cận cậu, cậu không rõ mục đích của cậu ta là gì nhưng tóm lại chắc chắn không phải chuyện tốt.
Liêu Thần Hi giơ tay đỡ Cao Duy, bảo “Anh sang bên kia ngồi đi, em qua chụp ảnh đã!”
Bọn cậu lướt qua Vu Tiêu, đi thẳng vào trong.
Vu Tiêu đứng tại chỗ nhìn chằm chằm tay Liêu Thần Hi đang đỡ Cao Duy, nghiến răng, sau đó mỉm cười.
Cậu ta theo sau, đi cạnh Cao Duy “Đây là Cao Duy phải không? Trước đây em rất thích anh.
”
Cao Duy quay đầu nhìn cậu ta, hỏi thẳng “Cậu tới làm gì?”
Liêu Thần Hi nghe xong, ánh mắt di chuyển qua lại giữa hai người, cậu không ngờ hai người này có quen biết, sau đó mới nhớ trước khi đi vào Cao Duy có dặn cậu tránh xa người này một chút.
Cậu nhíu mày, siết chặt bàn tay đang đỡ Cao Duy.
Cao Duy cảm nhận được động tác nhỏ của cậu, chợt thấy buồn cười, vỗ mu bàn tay cậu “Chúng ta qua bên kia ngồi.
”
Liêu Thần Hi không bận tâm Cao Duy xem mình như thằng em chạy vặt mà sai bảo, đỡ người ngồi xuống, Jeffrey nhìn Vu Tiêu, cảm thấy người này trông quen mắt lắm.
Vu Tiêu không nhận được sắc mặt tốt, nhưng không vì vậy mà từ bỏ, đi theo.
“Anh Duy, chuyện giữa hai chúng ta đã qua rồi, em tới đây cũng không phải để tìm anh.
” Cậu ta dời ghế qua bên này, ngồi cạnh Liêu Thần Hi, đặt tay lên đùi Liêu Thần Hi, bảo “Em tới tìm Liêu Thần Hi.
”
Liêu Thần Hi bị cậu ta đụng vào, như một phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, phun một câu “Đậu mẹ!”
Jeffrey đang bận trao đổi công việc với nhân viên công tác, không rảnh để ý tới bọn họ, Liêu Thần Hi chỉ vào Vu Tiêu, bảo “Hai ta không quen biết, đừng có động tay động chân!”
Cao Duy nắm tay Liêu Thần Hi kéo người về bên cạnh mình, nói với Vu Tiêu “Chuyện chúng ta đã qua, nhưng cậu và Liêu Thần Hi không thể bắt đầu.
”
Vu Tiêu nhìn bàn tay nắm vào nhau của hai người, bảo “Ồ, đây là phim giả tình thật? Hay là hai người vẫn đang quay cái chương trình “SH” mẹ gì kia? Diễn nhiều có mệt lắm không?”
Liêu Thần Hi nghe cậu ta móc mỉa mà cáu, siết chặt tay Cao Duy, rồi nhỏ giọng nói với Vu Tiêu “Chúng tôi phim giả tình thật hay đang ghi hình chương trình thì liên quan gì đến anh? Anh là ai? Người yêu cũ anh ấy? Tôi đoán xem nào, không lẽ anh muốn gương vỡ lại lành với anh ấy nhưng lại phát hiện anh ấy có đối tượng mới nên tới phá đám? Đùa à, người anh em, anh mới tốt nghiệp mẫu giáo à?”
Cao Duy bị câu này của Liêu Thần Hi chọc cười, ngẩng đầu nhìn cậu, bật ngón cái.
Liêu Thần Hi được khen, tâm trạng tốt lắm, làm mặt quỷ rồi quay đi thay đồ.
Để lại hai người Vu Tiêu và Cao Duy, ánh mắt Cao Duy vẫn luôn dõi theo Liêu Thần Hi, tới khi cậu vào phòng thay đồ rồi mới quay sang Vu Tiêu.
Vu Tiêu vẫn giống như lần trước gặp mặt, ủ rũ thẫn thờ, gầy tới mức chỉ con da bọc xương, bọng mắt thâm quầng, không có lấy một chút tinh thần nào.
“Đủ rồi, chắc Chu Tiểu Hồng tìm cậu rồi, bao giờ thì cút?”
Vu Tiêu sờ túi, lấy một bao thuốc lá ra.
“Chỗ này cấm hút thuốc.
” Cao Duy nói xong, nhỏ giọng bồi thêm một câu “Cũng cấm cả ma tuý.
”
Vu Tiêu bóp chặt bao thuốc trong tay, cắn răng “Anh thật sự thích cậu ta?”
“Liên quan gì tới cậu?”
“Sao lại không liên quan tới em?” Vu Tiêu vòng qua, muốn nắm tay Cao Duy, bị anh hất ra “Trước đây anh thích em như vậy mà, giờ em về xin lỗi anh rồi, anh đừng giận dỗi nữa.
”
“Cậu bị ngu thật à?” Cao Duy nhìn Vu Tiêu hệt như chó nhà có tang, bảo với cậu ta “Trước kia tôi thích cậu không phải như thế này, giờ cậu có cởi sạch đứng trước mặt tôi tôi cũng không muốn làm gì cậu.
”
“Vậy anh muốn làm gì cậu ta sao?” Vu Tiêu nheo mắt, ác độc nói “Nếu anh muốn, vậy em nhất định sẽ nếm thử giúp anh trước.
”
“Vu Tiêu!” Cao Duy đột nhiên đứng lên, kết quả mắt cá chân đau bị kích thích, anh vội vịn vào lưng ghế dựa.
Vu Tiêu đi qua đỡ anh, lại lần nữa bị hất ra.
“Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa em ấy ra, nếu không tôi sẽ giết cậu!”
Sau khi Liêu Thần Hi thay đồ trang điểm xong ra ngoài thấy Vu Tiêu đã đi, Cao Duy một mình ngồi ở đó ngẩn người, thấy anh tim cậu lại đập nhanh hơn.
Cậu lắc lư đi qua, vỗ lưng Cao Duy “Tên điên kia đi rồi à?”
Cao Duy ngẩng đầu cười với cậu “Nói chuyện hẳn hoi!”
“Không phải anh cũng thấy phiền anh ta à? Em mắng anh ta không được chắc?” Liêu Thần Hi sợ làm nhàu quần áo nên không dám ngồi xuống, đứng trước mặt Cao Duy nói chuyện với anh.
“Nếu cậu ta lại làm phiền em thì bảo anh, cậu ta thật sự là …”
“Thật sự là người yêu cũ của anh?” Liêu Thần Hi muốn biết quan hệ của Vu Tiêu và Cao Duy còn hơn là muốn biết đến cùng cậu ta muốn làm gì.
“Không phải.
” Cao Duy do dự một chút, nói với Liêu Thần Hi “Quan hệ của bọn anh trước kia khá tốt, cậu ta là đàn em khoá dưới của anh trai anh.
”
“…Loạn thế, tối về kể cho em, giờ em phải làm việc rồi!” Liêu Thần Hi duỗi người chạy đi.
Cao Duy nhìn bóng lưng cậu chạy ra ngoài, gọi lớn “Thắt lưng em tuột kìa!”
Liêu Thần Hi vội vã cúi đầu, nhận ra Cao Duy lại ghẹo cậu, cậu quay lại giơ ngón giữa với anh rồi mới chạy đi làm việc.
________________________________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...