Người Yêu Của Trưởng Quan

Nói đoạn ông lại móc điện thoại di động từ trong túi ra, động tác chậm chạp quay số điện thoại, sau khi kết nối được giọng điệu liền thay đổi đột ngột, hoàn toàn không giống như bộ dạng vừa mới gầm hét người khác, vui vẻ nói: "Tiểu tử thối, lâu như vậy cũng không gọi điện thoại cho ông, không coi trọng cái ông già này phải không?"

Thanh âm trong điện thoại lọt ra ngoài, tất cả mọi người có mặt đều nghe được rõ ràng. Chỉ nghe Đông Phương Càn nói: "Ông nội, ông lại đem cháu đích tôn của ông ra trêu đùa! Mắt cháu chính là không tròng, cũng không dám không để mắt tới ông a!"

Chúc Kỳ Trinh giật mình, nghĩ thầm, a! Cái mặt cá ươn cũng biết nói lời nịnh hót?

Ông cười vui cởi mở nói chuyện với Đông Phương Càn một lát, đột nhiên lời nói xoay chuyển, nghiêm túc hỏi: "Nha đầu Chúc Kỳ Trinh kia bây giờ đang ở trong nhà ta, cô ta nói có bỏ quên đồ ở đơn vị cháu, có chuyện này sao?"

"Thứ gì?" Đông Phương Càn trực tiếp hỏi không chút do dự.

Ông cụ liếc nhìn Chúc Kỳ Trinh, cô sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cảm thấy ông cụ đang thử dò xét mình có đúng thật là đã đi tìm Đông Phương Càn hay không, vẫn may câu nói dối của mình gắn nửa hư nửa thực, bằng không câu nói làm lộ chuyện còn không biết sự thông minh của ông cụ sẽ trừng trị mình thế nào!

"Không quan trọng, thôi bỏ đi. Đúng rồi, nha đầu kia làm loạn muốn từ hôn, chuyện này cháu biết chứ? Cháu thấy thế nào?"

Đông Phương Càn giọng nghiêm túc, nói: "Cô ấy còn nhỏ, không muốn kết hôn cũng làbình thường."

Chúc Kỳ Trinh quả thật muốn cảm ơn cái mặt cá ươn đó, vẫn may anh vẫn chưa nói ra nguyên nhân là vì mình có bạn trai rồi.

"Cháu cũng không muốn kết hôn?"

"Chẳng phải cô ấy hiện tại đang ở trong nhà ư, ông nội người tự mình xem đi vậy?" Đông Phương Càn đem vấn đề ném trở về cho ông cụ.

Ông lại nhìn mắt Chúc Kỳ Trinh, nói tiếp: "Cô ta nói hai ngày nay đều ở cùng với cháu, cháu không có bạc đãi người ta chứ?" Ông nhấn mạnh vào hai chữ “hai ngày” này.


Trong điện thoại trầm tĩnh lại, bầu không khí ngưng lại, tất cả mọi người đều chờ đợi Đông Phương Càn trả lời. Ông cụ lần nữa hỏi dò, mục đích chỉ là muốn biết thái độ của Đông Phương Càn đối với Chúc Kỳ Trinh. Bây giờ, nếu như anh thừa nhận, vậy đã nói rõ anh nguyện ý vì Chúc Kỳ Trinh mà giấu giếm, hơn nữa biết tình hình chạy trốn một ngày của cô lại nguyện ý kết hôn như cũ, nếu như phủ nhận, cái buổi hôn lễ này có thể thật sự liền bị hủy bỏ.

"Là ở cùng nhau."

Ông cụ nheo mắt gật gật đầu như có điều suy nghĩ, "Cháu tới phòng ăn ăn cơm chưa? Làm đau lỗ tai ta. Không nói nữa, trở về sớm chút."

Cúp điện thoại, ông cụ cúi đầu nhìn Chúc Kỳ Trinh đang cắn môi, cười híp mắt nói: "Nha đầu, ngồi xuống ăn cơm, tới ngồi bên cạnh ông nội."

Chúc Kỳ Trinh cẩn thận từng li từng tí đến bên cạnh ông cụ ngồi xuống, nghĩ thầm khó trách cái mặt cá ươn Đông Phương Càn cũng có thể so với khuôn mặt tươi cười xu nịnh của ông cụ, ông quả thật chính là lão hồ ly. Vừa nãy nếu như câu trả lời của Đông Phương Càn là bất luận cái gì một câu cũng không nói, cô tin rằng, ông cụ này nhất định sẽ lập tức đuổi mình ra khỏi nhà.

Một bữa cơm ăn đến thấp thỏm không yên, trước khi Chúc Kỳ Trinh nghĩ ra được mọi lý do thoái thác thì đã không có đất dụng võ, ông cụ từ đầu tới cuối hoàn toàn không hỏi cô tại sao lại chạy trốn cuộc hôn nhân, chỉ hỏi một chút tình hình trong nhà cô và tình hình học tập.

Đông Phương Khải Ca và mẹ của Đông Phương Càn vẫn không muốn gặp mình như cũ, từ đầu tới cuối không nói một câu, xem ra ông cụ này rất có uy nghiêm rồi.

Nhưng Chúc Kỳ Trinh vẫn mù mờ không biết, ý tứ này thể hiện hôn lễ kia rốt cuộc còn tiếp tục hay không? Nhìn thần sắc của ông cụ, dường như là lấy ý kiến của Đông Phương Càn làm trọng, hẳn là ý muốn tiếp tục, nhưng ba mẹ Đông Phương Càn mới là người phải trực tiếp quản lý chuyện này, thần sắc của họ, nhìn qua là không vui vẻ gì.

Mãi cho đến khi tất cả người trong nhà ngồitrên ghế sô pha ăn trái cây xong, ông cụ mới nghiêm túc hỏi, trong ánh mắt lộ ra tất cả, "Nha đầu, kết hôn là đại sự cả đời, cháu đã nghĩ kỹ chưa?"

Chúc Kỳ Trinh nhìn mọi người, nhẹ nhàng gật đầu, từ từ nói: "Cháu đã nghĩ kỹ rồi, cháu và Đông Phương Càn tuy rằng bây giờ không có tình cảm, nhưng cháu sẽ cố gắng."

Ông cụ gật đầu một cái, nói: "Đừng quên rằng cháu đã nói những lời này. Về sớm một chút đi, ta sai Tiểu Vương tiễn cháu."


Người thanh niên đang ngồi ăn cơm trên bàn ăn không nói hai lời, buông chén xuống liền đi tới, trong miệng vẫn đang nhai cơm.

"Không cần đâu ông nội, tài xế đang ở bên ngoài chờ cháu rồi! Tự cháu trở về là được rồi." Chúc Kỳ Trinh vội vàng đứng dậy nói.

"Vậy được, ông sẽ không tiễn cháu nữa."

Chúc Kỳ Trinh nhìn về phía Đông Phương Khải Ca và mẹ của Đông Phương Càn Trương Tuyết đang ngồi trên ghế sô pha, miễn cưỡng cười nói: "Bác trai bác gái, cháu về ạ."

Đông Phương Khải Ca đến nhìn cũng chưa từng liếc nhìn cô một cái, Trương Tuyết cũng chỉ là miễn cưỡng kéo miệng cười một tiếng, nói: "Để cô bảo mẫu tiễn cháu ra ngoài."

Trong phòng ăn cô bảo mẫu cũng không phải lanh lợi, lập tức đi ra mở cửa tiễn cô đi ra ngoài.

Mãi cho đến khi xe chạy ra khỏi tầm mắt của lính gác cổng, Chúc Kỳ Trinh mới thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ mình thật sự xong rồi, muốn cùng cái gia đình này chung sống, giảm thọ mười năm khẳng định là bị cho là ít, không chuẩn bị gì vừa mới gả đi liền chết thẳng cẳng rồi.

Về đến nhà, Chúc Kỳ Trinh cảm thấy rất kỳ quái, tại sao không có đau lòng khổ sở, ngược lại lại dễ dàng như thế? Từ chối lâu như vậy, cũng đã náo loạn cũng đã chạy trốncũng đã khóc, đến cuối cùng kết cục như vậy, thật ra thì dường như đã không hề khó có thể tiếp nhận như vậy.

Đời người vốn không thể toàn vẹn, trên thế giới những người bởi vì yêu nhau mà ở cùng nhau lại có bao nhiêu? Đời người thật sự có lẽ là thứ không hề tròn vẹn.

Cha cho mình hai mươi năm trước hạnh phúc vô lo, cho nên, hai mươi năm tiếp theo, chính là để bồi thường tất cả những gì cha mẹ dành cho sao?

Ngày thứ hai, Trịnh Hân Ngạn gọi điện thoại tới, Chúc Kỳ Trinh nhìn mã số buồn bã một lúc, nghĩ thầm đây là lúc nên nói rõ ràng rồi.


"Alo?"

"Thất Thất, cơ thể cha thế nào rồi? Vốn hôm qua anh định gọi cho em, chỉ là sợ em bận cũng sợ em mệt mỏi, cho nên cũng không dám ầm ĩ đến em."

"Ừ, đã không sao rồi, theo dõi thêm một ngày nữa, ngày mai là có thể xuất viện."

"Vậy thì tốt, cha cát nhân thiên tướng mà!"

"Trịnh Hân Ngạn. . . . . ."

"Hả?"

"Trịnh Hân Ngạn. . . . . ."

Anh khẽ cười lên, "Anh đây, em yêu, sao thế?"

"Chúng ta. . . . . . Xem ra chúng ta phải chia tay, em lập tức phải kết hôn rồi."

Trịnh Hân Ngạn nắm lấy điện thoại không dám tin, "Em nói cái gì? Thất Thất, không phải là nói đùa với anh đấy chứ."

Chúc Kỳ Trinh nghẹn ngào, cắn môi chậm rãi mở miệng,"Là thật, lập tức sẽ phải kết hôn, không đến mấy ngày nữa. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời nước mắt liền chảy xuống, càng nói càng không có sức, "Ai bảo anh ngày hôm đó không cầu hôn với em? Em nói rồi bỏ qua cơ hội lần đó anh có thể sẽ không có cơ hội nữa, sao anh ngốc như vậy? Ai bảo anh không lập tức kết hôn với em? Ai bảo anh đối tốt với em như vậy, ghét anh, em ghét anh. . . . . ."

"Thất Thất, cuối cùng là xảy ra chuyện gì, em lập tức nói cho anh biết, tại sao em bỗng nhiên phải kết hôn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Chúc Kỳ Trinh không có cách nào, nức nở nói sơ qua sự việc. Trịnh Hân Ngạn tức miệng mắng to, mắng Chúc Kỳ Trinh đến bây giờ mới kể chân tướng sự việc ra cho anh nghe, mắng thế lực của cha cô, mắng Đông Phương Càn cướp đoạt người cướp đoạt tất cả tình yêu, cuối cùng lại khóc, hai người ôm điện thoại khóc nức nở.


Sau khi khôi phục lại lý trí, Trịnh Hân Ngạn từ từ suy nghĩ cẩn thận, về loại lý do chia tay này, mặc dù không cam lòng cũng không có sức xoay chuyển.

"Thất Thất, không cần kết hôn, để anh nuôi em, nhà Đông Phương có lợi hại hơn nữa cũng không thể một tay che trời, sẽ không hủy hoại nhà em, tin tưởng anh, Thất Thất." Anh làm hành động đấu tranh cuối cùng như giãy chết.

"Nhà bọn họ có hủy hoại nhà chúng ta hay không em cũng không biết, chỉ có điều trước đó có thể cha em sẽ sụp đổ trước mất, em không dám mạo hiểm như vậy, thật xin lỗi, Trịnh Hân Ngạn, thật xin lỗi. . . . . ."

Hai người cũng nức nở, lời nói đứt quãng.

"Thất Thất, em sẽ hạnh phúc sao?"

"Em chỉ cần anh hạnh phúc, Trịnh Hân Ngạn, em hạnh phúc hay không đã không quan trọng, em chỉ muốn anh hạnh phúc."

"Anh biết rồi, anh nhất định sẽ hạnh phúc hơn em, Chúc Kỳ Trinh!" Nói xong Trịnh Hân Ngạn cúp điện thoại.

Chúc Kỳ Trinh nhìn cái điện thoại đã lạnh như băng, nước mắt nhỏ xuống trên màn hình, cô lau nước mắt trên mặt, bấm số điện thoại gọi cho Chung Thành: "Chung Thành. . . . . . ngày 1 tháng 8 tới tham gia hôn lễ của tớ đi!"

Trong mấy ngày tiếp theo, Chúc Kỳ Trinh mỗi ngày đều buồn bực không vui, ở nhà buồn bực cũng không muốn đi đâu, hơn nữa rảnh rỗi khác thường, hoàn toàn không có người nào loay hoay nói những lời hết cách. Duy nhất đã làm một chuyện liên quan đến chuyện kết hôn chính là anh trai mang mình tự đi chọn áo cưới.

Một vài nhân viên ở tiệm váy cưới này cũng dùng cặp mắt bốc lên tâm địa nhìn anh trai, tán dương hai người trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, lúc đầu anh trai còn giải thích một câu: "Đây là em gái tôi." Hoặc là: "Tân nương của tôi cũng không thể giống cô ấy như vậy." Càng về sau anh đến giải thích cũng lười nói, dứt khoát đưa em gái đi chọn áo cưới tuyệt đối là một sai lầm lớn của cuộc đời.

Trong thời gian này Chúc Kỳ Trinh mua cho mình một chiếc xe, một chiếc QQ nhỏ cũng không thể nhỏ hơn, còn dám cho nó không mở ra cửa sổ ở mái nhà. Chiếc xe nhỏ này xe xài hết rồi cô còn dư ra tiền mừng tuổi, mặc dù hôn lễ này cuối cùng là chính cô cầu xin, nhưng trong lòng cô vẫn là đang tức cha.

Nhớ đến lúc sau khi cha nhận được điện thoại của nhà Đông Phương, cúp điện thoại câu nói đầu tiên lại là: "Con gái, con muốn xe gì, để anh trai dẫn con đi chọn, xe gì đều được."

Nghe vậy Chúc Kỳ Trinh sập cửa đi, nói lại một câu: "Không cần cha mua, con tự mua."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui