Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi!

~~Liệu Yến Yến có nhận ra kẻ đối đầu nhiều năm liền hay không???...~~Tôi vừa ăn sáng vừa đọc báo, tiêu đề báo giật gân làm tôi không khỏi tò mò. Ô~Con nhỏ Yến Yến cuối cùng cũng có người rước sao??? Ai vô phúc vậy ta??? Nghê Hạo Tử? Ô~Tội nghiệp, đẹp trai mà bị mù! Hứ!!!
Tôi dẹp phắt tờ báo sang một bên, bật ti vi lên. Ô…Tin hot gì đây???
Tôi chăm chú dán mắt vào ti vi xem tin, hóa ra…là đưa tin giám đốc tập đoàn Nghê Dương-Nghê Hạo Tử lấy vợ. Xùy! Đài truyền hình dở hơi lá cải.
Í!!! Không biết bây giờ có còn nhận ra Diên Diên Lãng xinh đẹp này không nhỉ??? Ưhm…Chồng nó cũng Ok quá nhỉ? Thử xem sao…
Tra cứu thông tin, lí lịch của Nghê Hạo Tử, tôi bắt đầu “tiến hóa thành tinh” đi quyến rũ hắn. Kỳ này nó còn dám không nhận ra tôi?!
Công ty của Nghê Hạo Tử đúng vào dịp tuyển nhân viên, tôi giả vờ thanh tao thoát tục đến xin việc. Tóc dài xõa ra, đơn điệu với cây kẹp mái hình…con rùa. Quần jean đen, áo phông trắng, mặt chỉ kẻ mắt chứ không trang điểm như mọi khi.
Phòng phỏng vấn, gương mặt Nghê Hạo Tử lạnh lẽo như Bắc Cực. Hứ! Làm cao!
Tôi tuy trong lòng không ưa anh ta nhưng vẫn dịu dàng chớp mi, trả lời lưu loát câu hỏi, khóe miệng cười tươi tắn. Cuối cùng cũng lọt vào vòng trong. Ưhm…Thằng cha này cũng khó “đổ” ghê nha!!! Chậc…


Hai ngày sau…
- Anh! Hạo Tử ơi, người ta muốn thử đến nhà anh xem mặt mũi vợ anh ra sao à! Nha??? Nha anh?!!!-Tôi õng ẹo nói, mắt chớp chớp nói với Hạo Tử. Oẹ! Sao mà mắc ói thế này???
- Tất nhiên rồi!-Anh ta bỡn cợt đưa tay vuốt cằm tôi. Tôi mà không kềm chế là tay anh dính dấu răng của tôi rồi a!
- Hihi…
Thấy mặt Yến Yến mừng quấn quít, tôi cũng hiểu được hôn nhân bọn họ là bị ép buộc. Hahaha…Đáng đời!!! Trời ạ, vui quá đi mất!!!
Tôi õng ẹo dựa sát thân vào người Nghê Hạo Tử. Đặng Yến Yến mở miệng uy hiếp, lại còn lấy mẹ của anh ta ra uy hiếp nữa chứ. Nó…nó…nó dám không nhận ra tôi a???? Grừ…
Tôi ngậm ngùi quay đi vì bị uy hiếp nặng nề. Đặng Yến Yến! Kiếp này tôi với nó đã định sẵn phải đấu đá nhau thế mới vừa lòng. Chờ đó, chưa có xong đâu nha!!! Tôi nhất định phải thắng, phải thắng!!!!

- Diên Lãng! Honey ơi, tối nay đi ăn nha?!-Lương Gia Vũ cười cười. Tôi chỉ chú tâm đến mỗi việc là lấy lại dây chuyền.
- Anh bớt nói nhảm đi. Trả dây chuyền mau!!!
- Ê! Đừng nóng, đừng nóng mà! Người đẹp…

- Câm cái miệng chó của anh lại đi! Hứ!!!!
- Oài! Hình như…tôi là mất sợi dây chuyền đó rồi nha?!
- CÁI GÌ???????????? LÀM MẤT?!!!!!!!!!!!!!
- Em tiếc ư? Hay là…em…dùng nụ hôn ngọt ngào lần trước để đổi lại vậy?!!!-Hắn ghé sát mặt vào môi tôi. Tôi theo phản xạ lùi lại ba bước sau đó quay người chạy bán sống bán chết ra khỏi công ty của Vũ. Má ơi!!! Sợ chết mất.
Tôi run run lấy di động ra, điện thoại ẹ:
- Mẹ?
[Con…con gái? Ngoan nhé! Ba mẹ bận lắm!!!...]
- Chỉ 1 phút thôi mà!!!!-Tôi hét lên. Lúc nào cũng vậy…
[Nhưng…ba mẹ bận lắm!!! Có chuyện gì vậy???]

- Mẹ! Một tuần nữa là sinh nhật của con…
[Ờ…Mẹ…mẹ…mẹ sẽ gởi quà về cho con…]
- Con không có cần quà!!!!!!! Con cần ba mẹ về thôi!!!!!!!!!!!-Tôi tiếp tục gào lên sau đó chủ động cúp máy. Thoáng nghe thấy tiếng nấc nhỏ của mẹ bên đầu dây kia.
10 tuổi, tôi bắt đầu thấy ba mẹ quay mải miết với công việc, khi thì đi nơi này, khi thì đi nơi khác, tôi chỉ sống với quản gia cùng một đám người hầu bận rộn. Không ai chơi cùng tôi, không ai trò chuyện cùng tôi, không ai chủ động đoán xem tôi nghĩ gì, tôi cũng bắt đầu học cách kiêu ngạo, cũng học cách bận rộn như họ. Khi thì đi tham gia lễ này, khi thì dự tiệc kia, miệng luôn cười nói, khoe khoang gia đình hạnh phúc của mình nhưng thực chất là một người đã sớm tự lập, đã sớm thiếu đi tình cảm gia đình. Và khi đó, kẻ làm tôi hứng thú tranh cãi nhất chính là Đặng Yến Yến.
Aiz…Xem ra năm nay lại phải một mình ăn sinh nhật với Taro rồi.
Tôi lắc đầu quay người đi mất. Tâm trạng có chút gì đó cô đơn đáng sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui