Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi!

~~Thật ra cô ấy là người hay là ma?.
~~“- Tôi, tôi đến lấy lại sợi dây chuyền của mình!!!
- Hứ! Dễ thế hả??? Làm sao tôi biết đây có phải dây chuyền của cô không chứ???
- Trên…trên đó có khắc tên của tôi mà!!!
- Mặc kệ chứ! Chẳng lẽ chỉ có mỗi cô tên Diên Diên Lãng ư?
- A. Anh…anh…
- Tôi thế nào? Tóm lại, tôi không cho cô bình yên đem sợi dây chuyền này về nha!!!
- Anh muốn sao hả???
- Tôi muốn…Hắc hắc…cưới cô. Haha…Vừa hay tôi đang cần người hầu.
- ĐÊ TIỆN!!!!...”
Tôi hoảng hốt ngồi bật dậy. Má ơi! Trong mơ mà hắn cũng ám tôi nữa ư? Khổ thật! Đây…đây có phải là điềm báo rằng tôi không nên đến gặp hắn hay không??? Sặc…Nếu bị hắn ép gả, tôi thà nhảy lầu chết còn hơn đó. Huhu…Nhưng dây chuyền thì không thể không lấy lại nhỉ???
Tôi có chút lo lắng nên vội vã mặc áo khoác rồi phóng nhanh đến công ty của hắn. ORZ…Thật giống ăn trộm chết đi được!!!
- Cô tìm ai???
- Oái!-Tôi hét lên thất thanh. Má ơi! Tính mưu sát người ta chết à?
- Cô tìm ai???-Cô gái có mái tóc màu nâu đỏ ấy nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt và giọng nói lạnh như băng của cô ta làm tôi hoảng hồn nhưng cô ta không mảy may quan tâm đến thái độ của tôi mà lặp lại câu hỏi lần nữa.

- Tôi không tìm người. Tôi là đến tìm sợi dây chuyền của tôi.-Tôi hướng cô ta cười dịu dàng. Người này làm tôi có chút cảm giác gì đó thật là đáng sợ. Hù chết người ta thôi!!!
- Sếp của chúng tôi hiện giờ không ở đây!
- Ờ…Mà, sao khuya như thế cô còn ở đây làm việc vậy? Là tên bất nhân ấy bắt cô tăng ca phải không? Hừm! Súc sinh!!!
- Cô có thể về!-Cô ta cũng không thèm quan tâm đến những gì tôi la hét mà tiếp tục cất giọng.
- A? Cô…Cô có thể dẫn tôi vào phòng làm việc của hắn không??? Có thể tôi sẽ tìm thấy dây chuyền của mình đó. Tôi…tôi hứa sau khi tìm thấy lập tức đi ngay.
- Theo tôi!
Cô ta dẫn đường. Xung quanh chỉ có một vài bóng đèn làm tôi thấy hơi ơn ớn. Hức! Tôi lên tiếng trò chuyện:
- Cô tên là gì hả? Tôi là Diên Diên Lãng.
- Từ Phiến Vân.
- Từ-Phiến-Vân???
- Ừhm…Đây là văn phòng của sếp. Mong cô chóng rời đi.
- Ơ?
Cạch…Cửa bật mở…
- HẢ??? DIÊN LÃNG???? Cô dám lẻn vào đây trộm đồ???-Hắn trợn mắt hét tướng lên. Tôi tức giận hết sức. Hắn sao lại sỉ nhục tôi thế này chứ???
- AI MÀ THÈM!!!!!! ANH NGHĨ ANH GIÀU HƠN TÔI À?????
- Ai mà biết được. Cô có âm mưu gì đó???
- Anh? Anh…mau trả dây chuyền lại đây!!!
- Trước khi trả…nói cho tôi biết sao cô vào được đây? Hử?
- Là…là cô Từ Phiến Vân mở cửa cho tôi vào đó!!!-Tôi oai vệ hét lớn.
- Từ Phiến Vân là ai?-Hắn tỏ ra không hiểu. Hứ! Bày đặt giả nai tơ.
- Nhân viên của anh sao lại đi hỏi tôi chứ hả???
- Làm gì còn nhân viên nào ở lại giờ này chứ?
- Hứ! Còn dám chối? Rõ ràng là anh bắt người ta tăng ca tới khuya lắc khuya lơ luôn!!! Ôn dịch!!!
- Nè. Đừng có đánh trống lảng nữa! Khai mau, sao cô vào đây được?!
- Ê!!! Anh bị khiếm thính hả? Tôi đã nói là do Phiến Vân mở cửa cho tôi mà!!!

- Cô ta đâu?
- Cô ta…HẢ???? KHI NÃY CÔ TA CÒN Ở ĐÂY CHỨ BỘ??????-Tôi không còn dám tin vào mắt mình. Người khi nãy còn đứng tần ngần ở đây mà bây giờ đã biến đâu mất tiêu! Huhu…Sợ…sợ…
- Hơ! Cô dám giỡn mặt với tôi đó hả??? Người ở đâu? Hay cô còn định nói là cô ta biết phép tàng hình???-Hắn chế nhạo tôi.
- Không phải! Cô ta thật sự mới đứng ở đây! Cô ta còn nói chuyện với tôi nữa mà!!!-Tôi khăng khăng bản thân đúng.
- Ngụy biện!
- Tôi…
- Cô im ngay!!!
- Nhưng mà tôi nói thật!!!!!-Tôi chưa từng gặp tình huống thế này nên bây giờ là…rất sợ. Có…có khi nào…công ty…có…ma???
- Cô! Hừ. Tranh cãi với cô hao hơi quá!!! Tóm lại, cô vào đây là để lấy dây chuyền đúng không???-Hắn thở phì phì.
- Ừhm…-Dù gì tôi cũng không muốn nán lại lâu đâu.
- Chỉ cần đáp ứng một điều kiện.-Hắn cười gian. Tôi ngẩng cao đầu, giương mắt nhìn hắn:
- Điều kiện gì? Nói!
- Hai hôm sau là kỷ niệm ngày cưới ba mẹ tôi, tôi nhờ cô đóng giả bạn gái một ngày.
- No problem!-Tôi nhún vai đồng ý mà không ngờ, đó là bước thay đổi cho sự việc rắc rối mai sau.
- Vậy đi! Hôm đó tôi sẽ đón cô.
- Dây chuyền đâu???-Tôi xòe tay. Tên này hoàn toàn không đáng tin cậy.
- Yên tâm! Sau khi hoàn thành xong “sứ mạng”, tôi nhất định trả lại cho cô.

- Thật???
- Thật!
- Ừhm…
Gió lạnh lướt qua tôi. Hừ! Cũng gần khuya rồi, cả thành phố say trong bầu trời đêm mềm mại. Oái!!! Khi nãy đi quên cho Taro ăn mất rồi!!! Huhu…Taro của chị ơi!!!!
Taro chính là tên mà tôi đặt cho con rùa cưng của tôi. Thú cưng của tôi chính là…rùa. Sở thích này có từ hồi còn bé tí. Khi nghe mẹ kể chuyện Taro cứu con rùa thần nên được xuống Long Cung chơi nên tôi rất ham, mơ ước bản thân có thể nuôi một con rùa để sau này nó chở mình xuống Long Cung chơi!!! ^______^
Tuy nhiên, Taro này là đời thứ ba rồi. Hai con trước thì đã về tạ tổ quy tông. Cái sở thích này không biết có phải rất mãnh liệt hay không mà đâu đâu trong nhà tôi cũng có hình bóng con rùa hết. Phòng ngủ thì có gấu bông hình rùa, rồi lọ hoa trong phòng khách nữa.

Tôi chạy như bay về nhà, đá toang cửa ra. Nhìn con rùa mặt mày bí xị mà muốn khóc huhu…
Lật đật đi lấy đồ ăn cho nó, tôi vừa ngắm nó vừa nói nho nhỏ (Sẵn tiện rủa luôn cái tên vô duyên Gia Vũ nữa!)
Hình như cũng đồng cảm với tôi, nó cọ cọ cái mai và tay tôi. Dễ thương quá!!!
Tôi ghét chó. Vì sao? Lông lá bẩn thỉu; Tôi ghét mèo. Vì sao? Quăng tùm xuống nước là die ngay; Tôi ghét thỏ. Vì sao? Nó dám chạy nhanh hơn con Taro nhà tôi!!! Nói tóm lại+tóm lại mà nói . Tôi yêu nhất là rùa!!! Taro ơi!
Tôi chán nản nhào ra ban công ngắm cảnh, hình như…đằng xa có một chiếc xe? Hừm. Cư dân vùng này nghèo mạt rệp, người nào lái siêu xe vậy? Lại còn màu vàng nữa cơ. Chói mắt quá!!!
Ngay khi tôi đang nghiền ngẫm thì chiếc xe đột nhiên phóng mất dạng vào màn đêm. Một dự cảm chẳng lành nổi dậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui