Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi!
~~ Giờ thì tôi đã hiểu vì sao mọi người đều gọi hôn nhân là một nấm mồ rồi a…
~~Làm vợ là sao? Là phải hầu hạ, phụ giúp cho chồng. Miễn bàn đi!
Làm mẹ là sao? Là phải biết thương yêu, dạy dỗ con cái. Miễn bàn luôn!
Làm dâu là sao? Là phải hiếu kính với cha mẹ chồng, phải biết kính trên nhường dưới. Miễn bàn!
ORZ…Có phải người xưa ăn không ngồi rồi không có chuyện gì làm nên mới đặt ra mấy điều luật hôn nhân nhả ruồi này không? Chán chết mất!!!
- Diên Lãng!!!!
- Chuyện gì?????
Hứ! Là hắn đến hỏi cưới tôi mà? Tôi có phải đích thân đến van cầu hắn cưới tôi đâu mà bây giờ hắn lại xử sự với tôi hệt như người ở thế này? Tức quá!!!
- Diên Lãng! Mau đi giặt đồ đi nha. Nè, đừng có dỗi mà!!!
- Hề hề…giặt, giặt mà!!!
Tôi tuy nhăn răng ra cười cười nhưng trong lòng thầm tính kế. A há! Tôi có cách rồi nha!!!
Xoẹt…xoẹt…xoẹt…Là tiếng gì có biết không??? Chính là tỷ tỷ đây đang luyện môn võ mới là “kinh công xé đồ”. Vật liệu rất là đơn giản, đó là cây kéo thật là bén, thật là sắt, tước một cái là đủ tan nát bộ đồ. Vậy là…mấy bộ vest đắt tiền của hắn liền được tôi thanh lý trong vòng chưa tới 1h đồng hồ.
- Vũ! Em đã giặt xong rồi!!!-Tôi nén cười, cố gắng hét lên. Há há…Kỳ này còn không cho hắn thổ huyết mà chết sao???
- TRỜI ƠI!!!!!!!!!!!-Dưới lầu vang lên tiếng hét đanh thép của Vũ. Tôi trong phòng tắm ôm bụng cười ha hả. Thiều điều muốn đứt ruột chết luôn.
- Hahaha…
Binh…Cửa phòng tắm mở toang ra. Tôi ngưng cười, bắt gặp ánh mắt hung hăng của hắn, toàn thân tôi như bị đóng băng. Trời~ơi…
- Hề hề…Không sao chứ????
- Tiền!
- Gì cơ???-Tôi khó hiểu.
- Mỗi bộ là hai triệu, hai mươi bộ là 40000000 a…
- Cái gì?????? Anh tính giết người chắc????
- Không có tiền thì đền cái khác...
- Đền gì cơ???? Mà nè, tôi là tôi không có đồng ý mấy cái chuyện làm người ở rồi nha!!!-Tôi hách dịch. Hắn cười đểu:
- Tất nhiên là không! Đền sắc cũng tốt mà!!!!
- A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Cút đi!!!!!!!!!!!!
=____=||||
….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...