Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú
Sau một hồi tâm tư nhớ về người con gái, Anh
Thừa Quân từ từ mở mắt liếc nhìn về phía bàn làm việc của hắn.
Trên bàn có một khung ảnh, trong đó là một hình ảnh người phụ nữ đang mim cười rạng rỡ, hai tay ôm lấy chiếc bụng đã nhô cao hơn chín tháng.
Người phụ nữ trong ảnh không ai khác chính là người vợ quá cố của Anh Thừa Quân, cô ấy đã rời xa thế giới này mãi mãi khi viừa mới sinh đứa con đầu lòng của mình.
Vào năm năm trước, Cẩm Lệ, vợ của Ảnh Thừa Quân chỉ vì khó sinh mà không giữ được tính mạng của mình.
Sau khi sinh đứa con ra, do mất máu quá nhiều không được cầm máu kịp thời dẫn đến tử vong trên bàn sinh.
Đứa trẻ sinh ra được nuôi dưỡng trong gia đình quý tộc.
Năm năm trôi qua, Ảnh Thừa Nhiên lớn lên trong sự giáo dục của Ảnh gia, thiếu dòng sữa ấm nóng của người mẹ nhưng cậu bé vẫn lớn nhanh khỏe mạnh, thân mình mũm mĩm đáng yêu, được mọi người yêu thương săn sóc hết mực.
Nhìn người vợ mình yêu trong ảnh, Ảnh Thừa Quân lại nhớ đến vẻ mặt xinh xắn mê người của Hà Bội Sam, trong lòng hắn bắt đầu sinh nghi.
Tại sao giữa hai người phụ nữ này lại có khuôn mặt giống nhau đến vậy? Giống nhau như hai giọt nước vậy! Đến cả đôi mắt biếc long lanh, nụ cười duyên dáng đáng yêu kia nữa, tại sao lại giống nhau đến vậy cơ chứ? Chỉ là cô gái tên Hà Bội Sam này nhan sắc đẹp hơn vợ của hắn.
Ảnh Thừa Quân đã năm lần bảy lượt đọc kỹ thông tin cá nhân về cô gái tên Hà Bội Sam này.
Hà Bội Sam vừa đón tuổi mười tám cách đây được sáu ngày, mười ba ngày trước đã hoàn thành kì thi tốt nghiệp Phổ Thông, có tài năng đánh đàn piano và ca hát, phát hiện bạn trai cắm sừng cũng là lúc bản thân mình bị gặp nạn.
Ảnh Thừa Quân không thể nào điều tra thêm thông tin được nữa.
Cô gái này sinh ra ở Hồng Kông, vợ hắn lại là người Anh Quốc.
Hai người sinh ở hai nước khác nhau lại có tỉ lệ khuôn mặt và màu đôi mắt giống nhau như vậy? Càng suy nghĩ điều tra càng khiến cho Ảnh Thừa Quân thêm đau đầu.
Lẽ này đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Chợt tay nắm cửa chuyển động lên xuống đúng năm lần.
Nghe âm thanh tay nắm cửa tạo ra truyền đến tại mình, Ảnh Thừa Quân không cần nhìn về hướng cửa cũng biết người đến là ai.
Bởi vì tiếng mở cửa này đã quá đỗi quen thuộc với hắn.
Ảnh Thừa Quân nhắm mắt lại một lần nữa, thả lỏng tâm trạng của mình.
Cánh cửa phòng từ từ mở ra, sau cánh cửa ấy, một thân hài nấm lùn của cậu bé năm tuổi bước vào.
Hai bên má mũm mĩm nhuộm sắc hồng, ánh mắt long lanh làm nũng nhìn thẳng vào Ảnh Thừa Quân.
Thằng bé tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại là người biết điều.
Nó biết người ngồi trên ghế chỉ là đang giả vờ ngủ.
Đẩy cửa đóng vào, đôi chân ngắn tùn bước vội đến chân người đàn ông, trèo bò lên mà ngồi lên đùi của Ảnh Thừa Quân.
“Daddy, người vẫn giận con sao?”
Ảnh Thừa Nhiên nhìn vào thần sắc không biểu cảm của người đàn ông, thằng bé biết hiện tại ba mình vẫn đang giận.
Hắn ta không bận tâm đến dáng vẻ làm nũng của đứa trẻ, vẫn ung dung thư thái thả lỏng cơ thể, im lặng nghe nhịp hơi thở cùng với tiếng tim đập.
Bị cho ăn bơ rồi, xem mình là không khí, bực ghê!
“Daddy, người ta sai rồi mà! Là con muốn tự mình trốn khỏi tay bọn họ nên mới ra tay.
Vừa hay lúc đó chị xinh đẹp có mặt nên con mới cầu cứu”
Vừa nói Ảnh Thừa Nhiên ra những giả bộ đau khổ nói với hắn ta.
Hôm đó chẳng phải do quá buồn chán không có người chơi cùng.
Thằng bé lại muốn Ảnh Thừa Quân ở nhà chơi cùng nó cho nên lợi dụng lúc hắn rời khỏi nhà đến tập đoàn làm việc mà lén lút ra ngoài mua thuốc xổ.
Trong đầu thằng bé lên kế hoạch giữ chân Ảnh Thừa Quân ở biệt thự.
Sau khi mua đầy đủ nguyên liệu chuẩn bị cho kế hoạch, Ảnh Thừa Nhiên ra khỏi tiệm thuốc bên đường phố một mình trở về biệt thự.
Hình ảnh của thằng bé lon ton chạy giữa dòng người tấp nập qua lại vô tình lọt vào mắt xanh của kẻ xấu.
Ra tay bắt cóc trẻ con giữa ban ngày ban mặt không được hay ho cho lắm, những gã đàn ông mặt bộ đồ đen đeo kính râm âm thầm theo dõi thằng bé.
Thính giác nhạy bén của thằng bé nhắc nhở rằng bản thân mình đang gặp nguy hiểm.
Thằng bé ngoảnh nhìn lại phía sau không thấy một bóng người.
Tưởng mình có chút nhầm lẫn, thằng bé lại tiếp tục qua người lại định bụng đi về tiếp, vô tình ánh mắt của nó rơi vào kính chiếu hậu của chiếc xe Audi dừng bên ven đường.
Trong kính chiếu hậu hiện rõ có người mặc áo đen bám theo mình.
Ảnh Thừa Nhiên có chút lo sợ song thằng bé cố trấn an bản thân mình, động viên mình không đường trùng bước, phải tỉnh táo để thoát khỏi móng vuốt nhọn của kẻ
xấu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...