Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú
Hai tay cô luống cuống thêm một lần nữa mà giữ chặt lấy bàn tay hư hỏng của người đàn ông đang định xâm phạm tới khu rừng bí hiểm của mình.
“Không phải? Vậy ý của em là gì?”
Hàn Cao Lãng gục mặt vào hõm vai của cô, anh nghiêng người sang mà hôn lấy cần cổ trắng ngần.
“Um…”
Chu Tử Hạ thấy hơi nhột mà lập tức co rúm người lại, khổ sở mà can ngăn anh.
“Anh… đừng mà…”
Làn da của cô quá nhạy cảm, chỉ một cái hôn chạm da mà cũng khiến cho toàn thân cô run rẩy lên, khuôn mặt ửng hồng như hai trái cà chua.
“Ý em không phải vậy….
mà là…”
Chu Tử Hạ chưa kịp nói hết câu thì vô tình cảnh tượng phía bên ngoài lọt vào đồng tử của mình.
Cô dừng lại tất cả động tác phòng thủ, ánh nhìn chăm chú về phía cổng trường.
Hàn Cao Lãng thấy cô nàng không phản kháng nữa, trong lòng có chút sinh nghi mà rời môi khỏi cổ Chu Tử Hạ ra, ngẩng mặt lên nhìn cô.
“Tiểu Phong?”
Cái bóng dáng quen thuộc ấy vô tình lọt vào tầm nhìn của cô, Chu Tử Hạ chắc chắn người đó đã lên thăm mình.
“Tiểu Phong, sao em ấy lại lên được đây?”
Ở phía ngoài cổng trường, một thiếu niên ước chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng phối hợp với quần bò màu xanh.
Chu Tử Hạ không thể tin vào mắt mình.
Chu Tử Phong, em trai của cô vậy mà lại tìm được đường lên tận đây, lẽ nào ở nhà đã xảy ra việc gì sao?
Hàn Cao Lãng thấy dáng vẻ thẫn thờ của cô, ánh mắt khó hiểu mà về phía Chu Tử Hạ đang nhìn.
“Chu Tử Phong?”
Hàn Cao Lãng cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên khi thấy người thân của Chu Tử Hạ lên tận đây, đã thế ngoài trời giờ bóng tối đang dần bao phủ.
Chu Tử Hạ lòng thiêu như lửa đốt, ánh mắt vội vàng nhìn về phía Hàn Cao Lãng.
“Em muốn xuống xe.”
Từ lúc lên thành phố học, Chu Tử Hạ chưa từng về quê thăm mẹ mình lấy một buổi.
Vào thời gian rảnh cuối tuần cô luôn lấy lý do mình bận học mà đi làm việc thêm ngoài giờ để kiếm chút thu nhập.
Ba của cô đã qua đời vì bệnh hiểm nghèo đã được hơn ba năm rồi, trong nhà cô bây giờ chỉ còn mỗi mẹ và em của cô là người thân thiết nhất.
Ban đầu Chu Tử Hạ dự tính học hết bậc Phổ thông sẽ đi làm để phụ giúp cho mẹ
mình nhưng lại bị mẹ một mực từ chối.
Mẹ cô muốn cô đi Đại học, muốn có thực hiện ước mơ trở thành nhà thiết kế thời trang của mình.
Việc lên Đại học cũng là một phần gánh nặng của mẹ cô, chi phí tiền học rất đắt đỏ.
Cũng may trong gia đình cô có một chút ít đồ cổ đêm ra bán, số tiền thu về đủ cho một năm tiền học và tiền sinh hoạt cho cô.
Nhưng mỗi khi đông về, căn bệnh của mẹ cô lại một tái phát.
Chu Tử Hạ không biết mẹ mình mắc căn bệnh gì, chỉ biết bà thi thoảng lén lút đi khám bệnh một mình, rồi sau đó về mang một ít thuốc, nói rằng bệnh già nên thuốc thang nhiều là chuyện bình thường.
Suốt hai tháng học trên thành phố, Chu Tử Hạ vừa học vừa đi làm kiếm thêm tiền với mục đích tích góp đủ số tiền để chữa trị bệnh mẹ mình, bên cạnh đó cô cũng được bạn thân của mình giúp đỡ.
Nhưng Chu Tử Hạ có tính tự lập, mỗi lần Đình Thẩm Giai có ý định đưa cô một khoản tiền để giúp mẹ cô khám bệnh nhưng lại bị cô từ chối.
Cô muốn số tiền chữ bệnh mẹ mình là tự tay cô làm nên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...