Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú
Chu Tử Hạ lập tức lắc đầu phủ định, mở lời bác bỏ câu nói khinh bỉ của anh.
“Đẹp trai hơn anh, quan trọng là anh ấy còn biết nuông chiều em.”
Không có như ai kia, hở một tí là ghen, hở một tí là trách móc, hở một tí là cưỡng bức gái nhà lành.
Những lời thoại ấy Chu Tử Hạ chỉ biết chôn vùi sâu ở dưới đáy lòng, cô không đủ can đảm để mà nói ra.
Trong phân tâm cô không ngừng lặp lại những từ xin lỗi Giản Mãn Tư, vì đã coi cậu ta làm con vịt thế thân.
Hàn Cao Lãng vươn tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô, ép cô phải đối diện với anh.
“Đẹp trai hơn tôi? Vẻ bề ngoài đối với em nó quan trọng như vậy sao?”
Chu Tử Hạ biết hắn đang ghen, nhưng vẫn cố động vào tổ kiến lửa, không chịu lường trước hậu quả của việc thêm dầu vào lửa.
“Thế xấu như em, anh có yêu không? Hay chỉ là coi em là tình nhân, nay em này mai em khác.
Chơi xong bắt đầu vứt bỏ.”
Nói xong câu này, Chu Tử Hạ bỗng sững người vài giây.
Tại sao cô lại phải nói ra câu này, có phải là cô đang ghen tuông thầm lặng khi phân tâm nghĩ đến anh đi chung với người khác.
Chu Tử Hạ hối hận vô cùng, muốn thu hồi lại lời nói vừa rồi nhưng đã quá muộn màng.
Sau cùng cô đành đánh trống lảng, chuyển sang chủ đề khác.
“Sao anh lại ở đây?”
“Tại sao tôi lại không được ở đây, hửm?”
Vừa nói gương mặt đẹp trai tuấn lãng của Hàn Cao Lãng tiến sát gần lại khuôn mặt nhỏ bé của cô.
“Nếu như đến muộn thì làm sao có thể bỏ qua được phân cảnh lãng mạn của hai người?”
Chu Tử Hạ cười lạnh một cái, chẳng hiểu sao lúc này cô lại muốn cà khịa anh.
“Anh từ bao giờ có sở thích xem phim tình cảm free vậy?”
Nhìn người phụ nữ nở một nụ cười tươi rói trên gương mặt trái xoan, nước da trắng hồng hào, đôi mắt hai mí cùng với cặp mi đen tuyền hoà trộn với nhau, điểm xuyến thêm trên khuôn mặt đó là một đôi môi trái tim xinh đẹp.
Nhìn vào nụ cười này, bỗng chốc Hàn Cao Lãng lại muốn gặm nhấm, muốn thưởng thức hương vị ngọt ngào buổi chiều tà trong khoang miệng của cô gái.
Nghĩ là làm, nhân lúc Chu Tử Hạ đang nhoẻn miệng ra cười thì ngay lập tức Hàn Cao Lãng cúi người xuống hôn trọn lấy đôi môi đỏ thắm của cô.
Nụ cười tắt lịm đi trên gương mặt xinh xắn, thay vào đó là một biểu cảm ngạc nhiên không kịp trở tay, cô bất động ngồi im một chỗ.
Cô lại bị hôn rồi, bị hôn trong không gian chật hẹp và sặc mùi dấm chua.
Chu Tử Hạ bối rối đến nỗi không biết nên đặt tay lên đầu để làm chỗ dựa.
Trong khoang miệng tràn đầy thở của người đàn ông.
Hàn Cao Lãng mạnh mẽ đưa đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng nhỏ,
cuốn lấy đầu lưỡi đang vụng về lảng tránh, khuấy đảo liên hội như đang thôi thúc mật ngọt trong khoang miệng tiết ra để mà hút lấy hút để.
“Um… ha…”
Kỹ thuật hôn của người đàn ông quả thật điêu luyện, từ từ thôi miên lý trí
kiên cường của người phụ nữ, sau đó từ từ dẫn dắt cô chìm đắm trong dư vị mật ngọt.
Đúng là đàn ông khi ghen lên thật là đáng sợ.
Đến bây giờ Chu Tử Hạ mới biết đàn ông sặc mùi dấm nó nguy hiểm đến mức độ nào.
Hàn Cao Lãng phẫn nộ, đem tất thảy sự tức giận trút lên đôi môi hồng hào no đủ của cô, gặm nhấm cắn mút không thôi, khiến cho đôi môi ấy bị sưng
phù lên.
Một nụ hôn cuồng nhiệt, một nụ hôn đằm thắm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...