Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú


Giản Mãn Tử khó hiểu, đưa mắt liếc nhìn biểu cảm khác lạ của cô.
Chu Tử Hạ chặt chặt môi dưới, lắc đầu phủ định.
“Tiểu thư, Hàn thiếu muốn gặp cô! Mong cô đừng làm khó tôi.”
Chu Tử Hạ suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng mạnh mẽ đứng dậy, quyết định đi đến chỗ chiếc xe Ferrari màu đen đang đỗ trước cổng trường.
Dù sao đời cũng tận, tại sao cô không dám đối mặt với nó.
“Chờ đã.”
Vào thời điểm Chu Tử Hạ định nhấc gót rời khỏi thì bỗng nhiên Giản Mãn Tư vươn tay với lấy cô.

Ban đầu cậu ta định tóm vào một góc nào đó của áo sơ
mi, nhưng ai ngờ đâu trong lúc hành động lại xảy ra sơ suất, lỗi kĩ thuật.

Kết quả áo sơm mi thì không tóm ai lại đi tóm vào sâu hơn bên trong, năm đầu ngón tay của Giản Mãn Tư tóm cả áo ngoài lẫn dây áo bra mà Chu Tự Hạ mặc bên trong.

Chu Tử Hạ ngạc nhiên mà quay ngoắt mặt lại về phía sau, đưa đôi mắt trừng về khuôn mặt đầy tội lỗi của Giản Mãn Tư.
Bạch!
Giản Mãn Tự nhất thời giật mình mà buông ta ra làm cho dây áo bra bắn mạnh vào làn da của Chu Tử Hạ, tạo ra một âm thanh vô cùng quen tai.
“Xin… xin lỗi… mình không cố ý.”
Cô không trả lời, chỉ biết trừng mắt về Giản Mãn Tự.
Giản Mãn Tư khẽ thầm trong lòng, đen thôi đỏ quên đi.
Chu Tử Hạ ôm nỗi đau trong người mà lại gần chiếc xe.

Vào lúc cô vừa đến nơi, cửa xe đột ngột mở ra, ngay sau đó một bàn tay to lớn vươn ra tóm lấy cổ tay của cô.

Không nói một lời nào mà trực tiếp dùng lực, kéo mạnh cô vào trong xe.
Rầm!
Cánh cửa xe được đóng lại, Chu Tử Hạ ôm chặt mấy toàn thân làm động tác phòng thủ.


Một lúc sau thấy im lặng, cô liền mở một bên mắt ra nhìn.
“Tình cảm cũng thật sâu lắng.”
Vừa mở mắt ra, đập vào đồng tử cô là con ngươi đen láy, hơi thở nam tính phà vào gương mặt nhỏ của cô.
Bất giác, Chu Tử Hạ cảm thấy tim mình đập thình thịch, hai bên gò má bỗng chốc đỏ ửng như hai trái cà chua chín cuối mùa sắp rụng.
Chu Tử Hạ giả vờ không quan tâm đến mùi dầm đang bủa vây lấy không khí trong xe, cô khẽ họ lên một tiếng.
“Hàn tiên sinh, từ bao giờ ngài lại quan tâm đến chuyện bao đồng vậy?”
Hàn Cao Lãng bị cô chọc cho tức điên, lực tay đặt bên eo nhỏ bỗng siết chặt lại.
“Hắn ta là người yêu em?”
Chu Tử Hạ liếc nhìn ra khung cửa kính, lúc này cô thấy Giản Mãn Tư vẫn luôn nhìn về phía cô.
Không cần nghĩ ngợi gì thêm, Chu Tử Hạ lấy hết dũng khí có được mà cứng cỏi trả lời.
“Phải!”
Một câu ngắn gọn cũng đủ để làm cho hũ dấm ngàn năm ngâm ngủ cũng rạn nứt.

Hàn Cao Lãng tức giận mà gắt gỏng lên.
“Tên nhóc đó có gì hơn tôi cơ chứ? Cùng lắm cũng chỉ là một tiên thư sinh bình thường.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui