Hàn Cao Lãnh gật đầu lia lịa, ánh mắt chất chứa sự tổn thương mà nhìn về phía người phụ nữ.
“Anh không hề quen biết cô ấy.
Lần đầu tiên là sáng nay anh gặp cô ấy ở trong phòng khám, nhưng chạm mặt chưa quá mười phút thì cô ấy đã rời đi rồi.
Lâm Kiểu Sa cười nhạt một cái, sau đó lại lớn tiếng với người đần ông.
“Không hề quen biết mà cô ta lại ngang nhiên đánh anh tuước mặt em, lại còn nói anh là đồ tra nam.
“Nói, có phải trong lúc em chữa trị bệnh anh đã lén lút qua lại với cô ta không?”
“Đúng là không thể nào tin tưởng được đàn ông các anh, thích của mới lạ.
Ăn em gái xinh vừa rồi, anh cảm thấy mùi vị thể nào, hở?”
Hàn Cao Lãnh dưới đáy lòng chửi thầm tại sao số mình sinh ra lại là con vịt thế thân vậy.
Đang yên đang lành lại bị một cô gái không hề quen biết đến tặng cho một cái bạt tai, rồi lại bị bạn gái nổi ghen vô cớ nữa.
“Kiểu Sa, nghe anh nói đã! Hình như cô gái đó nhận nhầm anh với anh trai của anh.”
Lâm Kiều Sa kinh ngạc, buông tay ra khỏi chiếc tai đã bị cô véo đến đỏ ửng một bên.
“Anh trai của anh?”
Hàn Cao Lãnh lập tức gật đầu, gương mặt không giấu nổi cảm xúc đau đớn mà trả lời lại.
“Phải, anh còn có một người anh sinh đôi, tên anh ấy là Hàn Cao Lãng!”
Ngồi trên xe, Chu Tử Hạ toàn thân không ngừng run rẩy, đôi mắt xinh đẹp đã đỏ hoe, ngấn lệ.
“Thẩm Giai, có khi nào mình sẽ bị người ta trả thù hay không.”
Đình Thẩm Giai thở dài, ngả lưng về phía sau.
“Có gì phải sợ đâu chứ? Hắn ta đã có vị hôn thê lại dám ngang nhiên phá thân cậu, đáng lẽ cậu phải ra tay mạnh hơn nữa.”
Câu nói vừa dứt khỏi miệng, trong lòng Đình Thẩm Giai trào dâng lên nỗi trăn trổi.
Rõ ràng người đưa Chu Tử Hạ lên giường là cô nhưng tại sao cô lại có thể lật mặt, mắng nhiếc Hàn Cao Lãng đến như vậy chứ.
Nhưng suy cho cùng, ban đầu Đình Thẩm Giai tưởng anh vẫn tâm đầu ý hợp, vẫn còn quan tâm để ý đến Chu Tử Hạ, một mực tìm kiếm cô cho nên Đình Thẩm Giai mới chấp nhận cuộc giao dịch này.
Nhưng ai ngờ đâu, hắn thực sự có vị hôn thê như lời đồn, khiến cho Đình Thẩm Giai thấy hối hận về việc làm của mình.
“Nhưng mà mình đã cố gắng hết sức rồi, Thẩm Giai à.”
Cuối cùng Chu Tử Hạ cũng đã khóc, giọt lệ mặn chát lăn dài trên gò má hồng hào.
Cô khóc không phải là bản thân mình bị phản bội thêm lần nữa mà là cô khóc vì trong trái tim cảm thấy đớn đau vô cùng.
Vì lý do gì cơ?
Giơ cao tay đánh người đàn ông mình yêu, Chu Tử Hạ đâu có muốn.
Đánh anh mà tim cô cảm thấy đau, cảm xúc trong người bức rức, khó chịu.
Nhưng Chu Tử Hạ đâu thể nhìn nổi cảnh tượng người mình yêu vui vẻ đi cùng người phụ nữ khác cơ chứ, mà người đó lại là vị hôn thê.
Tất cả đều là ảo mộng, bây giờ cô thật sự vỡ mộng rồi, chẳng thể nào có ý nghĩ đến việc yêu anh thêm lần nữa.
Nhìn Chu Tử Hạ khóc, Đình Thẩm Giai không nhịn được mà dang tay ra ôm lấy cô vào lòng như mọi khi, vỗ về an ủi.
“Hạ Hạ, cậu nên buông bỏ đi!”
Chu Tử Hạ vòng tay ra sau lưng bạn mình mà gắt gao ôm chặt lại, cô càng nấc lên.
“Nhưng mà mình thật sự rất yêu anh ấy, mình không thể học cách quên đi được…”
Đã hai tháng trôi qua, đã bao lần Chu Tử Hạ học cách quên đi một người.
Cô luôn chú tâm vào việc học, khi rảnh thì làm việc ở tiệm trà để kiếm thu nhập.
Tất cả những thời gian ấy cô đều bận rộn, có như vậy cô mới có thể quên đi thứ được gọi là tình yêu, quên đi nụ cười, quên đi ánh mắt cùng với gương mặt thân quen ấy.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, bao nhiêu ký ức của tình yêu lại ùa về bủa vây lấy tâm trí của cô, đã bao lần Chu Tử Hạ đã thức thâu để để nghĩ ngợi về quá khứ ấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...