Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú


Đình Thẩm Giai hỏi tiếp: “Cậu có nhìn khi hắn ta viết bằng tay nào không?”
Chu Tử Hạ khẽ nghiêng đầu, trong phân tâm không ngừng suy nghĩ, lục lọi trong trí nhớ về sự việc vừa xảy ra ban nãy.

Thôi toang rồi, lúc ấy vì quá bất ngờ khi gặp Hàn Cao Lãng trong phòng bệnh nên Chu Tử Hạ chẳng để tâm cho lắm, đến giờ nghĩ lại nhận ra bản thân mình không nhớ nổi người đàn ông cầm bút viết bằng tay nào.

“Ừm… lúc ấy cuống quá… cho nên mình cũng không để ý kỹ.


Đình Thẩm Giai bất lực mà thở dài, đúng là cô có một người bạn não cá vàng thật là mệt mỏi.

“Cạn lời…”
“Tại sao cậu có thể… cái não của cậu có thể thông minh chút được không?”
“Ai là trời, tại sao việc học lại nhớ như in trong đầu như vậy ấy thế mà cái việc quan trọng thì không để tâm đến.

Thử hỏi não nương giúp người kiểu gì đây?!”
Chu Tử Hạ gãi đầu cười trừ.


+
A
Thật tình cô cũng không nghĩ bản thân cô lại mau quên đến như vậy, lẽ nào do nhiều đêm tâm tư về mối tình cũ chăng?
Quên đi, việc này nên quên đi.

Giờ Chu Tử Hạ cảm thấy hối hận rồi, đáng lẽ ra cô không nên mơ tưởng nhớ đến người yêu cũ.

Nhớ nhung nhiều quá thành ra có một ngày lại gặp lại nhau.

Nhưng hoàn cảnh gặp lại quá éo le, có không có diễn ra như những gì cô từng mơ tưởng mỗi khi màn đêm buông xuống.

Cô từng mơ tưởng, một giấc mơ hoài bão…
Giá như không có cô gái ấy thì có lẽ anh và cô đã có một mối tình sâu đậm, cùng anh trải qua những ngày dư âm của tình đầu nồng thắm.

Chu Tử Hạ đã từng nghĩ đến một tương lai, khi ấy cô tròn hai lăm tuổi thì anh sẽ cầu hôn cô, xin ba mẹ cô rước cô về làm vợ, rồi hai người có một đêm động phòng hoa chúc lãng mạn.

Càng mơ tưởng nhiều quá phải chăng một trong những hàng vạn điều ước nó trở thành hiện thực sao?
Đúng là anh đã quay trở về bên cô, ôm cô vào lòng, trao nụ hôn yêu thương, cùng chung sống một nhà, khép đôi mi chung một giường.

Nhưng mà mấy thứ đó diễn ra thật lố bịch, không lãng mạng như Chu Tử Hạ từng nghĩ, mà là người đàn ông này lại lộ rõ bản tính cầm thú của mình.

Ở bên cạnh anh, Chu Tử Hạ còn nhận ra anh có tính ghen tuông vô cớ, không tìm rõ lý do ngọn ngành mà đã trút giận lên người cô.

Chu Tử Hạ lắc đầu vài cái kéo linh hồn của mình trở về với thực tại.

Đình Thẩm Giai đặt tay lên vai cô mà an ủi, ngay sau đó làm thủ tục nhập viện khác cho Chu Tử Hạ.

Lần này là có bác sĩ nữ chứ không phải nam, và những câu hỏi đều giống hệt như những gì cô đã nghe khi ở phòng khám cũ.

Nữ bác sĩ phụ khoa lúc này nhìn thoát qua cũng có thể đoán ra là một người già dặn kinh nghiệm, độ tuổi ước chừng đã ngoài bốn mươi.


20
“Bây giờ vào bên trong cởi hết đồ rồi nằm trên giường, ta sẽ tiến hành kiểm tra vùng kín của cháu.


Chu Tử Hà vẫn giữ vẻ mặt khó hiểu như ban nãy, cô vừa tháo cúc áo bộ đầm, vừa tò mò hỏi.

“Bác sĩ, vì sao cháu lại phải khám nơi đó?”.

Mặc dù nơi đó của cô rất đau, cô chỉ nghĩ là do lần đầu của con gái, chỉ cần kê đơn thuốc lại được rồi, ai ngờ đâu nó lại phải cầu kỳ như vậy.

Nhã Lam- bác sĩ phụ trách của cô lúc này, trên tay đeo găng tay cao su, quay người lại đáp.

“Cháu mới qua tuổi vị thành niên.


Chu Tử Hạ gật đầu, ánh mắt mong chờ câu thoại tiếp theo của bác sĩ.

Bã Lam bê khay đựng dụng cụ bằng kim loại trên tay, tiến lại gần phía Chu Tử Hạ.

“Lần đầu quan hệ sẽ xảy ra một số sơ xuất, vậy nên cứ kiểm tra cho chắc ån.



“Lần đầu quan hệ sẽ xảy ra
một số sơ xuất, vậy nên cứ kiểm tra cho chắc ăn.

Lời nói của bác sĩ Nhã Lam rất dễ nghe, câu nói
ấy như đang trấn an tinh thần cia cô vậy.

Trong suốt bao nhiêu năm hành nghề trong y học.

bà đã tiếp xúc qua bao đổi tượng, già có mà trẻ
cũng có.

Có người đến đây khám phụ khoa cũng có người
đến đây phá thai.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui