Chu Tử Hạ không ngờ tên Hàn Cao Lãng này lại mặt dày đến như vậy.
Nơi đó của cô đau không phải là do anh ta ban cho sao? Bây giờ nói đến lại vờ như không biết chuyện gì.
Cô khó chịu, hỏi lại bác sĩ Hàn: “Anh… tôi muốn đổi bác sĩ khác! Người đó phải là nữ.”
Bác sĩ Hàn không hề ngạc nhiên gì nhiều, anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi đi đến bàn đựng đồ khám, đeo lên tay một chiếc gang tay cao su.
“Chu tiểu thư, tôi là bác sĩ phụ trách của khoa này.”
Sau khi đeo gang tay xong, bác sĩ Hàn quay sang nói với cô.
“Cởi quần áo ra rồi nằm lên giường.”
Giọng nói nghiêm túc khiến cho Chu Tử Hạ kinh hãi, ngay lập tức cô lùi lại phía sau, tay chân luống ca luống cuống.
Phải chạy! Phải chạy thôi!
Cô không thể nào để thân thể trần như nhộng một lần nữa ở trước mặt tên cầm thú này được.
Ba mươi sáu kế sách, chạy là thượng sách.
“Tôi… tôi đổi ý rồi! Tôi không muốn khám nữa.”
Nói xong, Chu Tử Hạ vội vàng mở cửa phòng.
Khi bỏ chạy vai phải cô vô tình chạm vào vai của một người phụ nữ khác.
Cô không hề ngảnh mặt lại nhìn mà nhanh chân chạy về phía Đình Thẩm Giai đang ngồi chờ.
Người phụ nữ vừa bị Chu Tử Hạ va phải tỏ ra khó hiểu, cô quay đầu nhìn về phía bị bác sĩ đáng đứng chôn chân tại chỗ.
“Hàn Cao Lãnh, cô gái đó bị sao vậy?”
Trên người cô gái ấy mặc một bộ váy đỏ xẻ tà, để lộ ra đôi chân dài nuột nà, chân đi đôi giày cao gót, mái tóc vài cài gọn đỉnh đầu.
Hàn Cao Lãnh nhún vai tỏ vẻ khó hiểu, ngay sau đó anh thảo gang tay cao su vừa mới đeo, đôi chân dài bước đến gần người phụ nữ.
“Hình như cô gái đó nhận nhầm người.”
“Hạ Hạ, cậu bị làm sao vậy?”
Đình Thẩm Giai đang ngồi ở trên ghế chờ nhìn thấy Chu Tử Hạ thất thần chạy ra khỏi phòng khám, trên khoé mắt đã phiếm hồng.
“Thẩm Giai, mình không muốn khám nữa.”
Chu Tử Hạ sợ hãi, toàn thân run rẩy, muốn kéo Đình Thẩm Giai rời khỏi nơi mà cô cảm thấy đáng sợ.
Đình Thẩm Giai khó hiểu, ánh mắt liếc nhìn về phía phòng khám rồi lại nhìn về Chu Tử Hạ một lượt.
“Cậu vào đó chưa được mười phút mà đã ra khỏi phòng rồi, lẽ nào trong người cậu mắc bệnh gì sao?”
Chu Tử Hạ lắc đầu, ra sức kéo tay Đình Thẩm Giai đi.
Trong phân tâm cô nghĩ bản thân mình phải rời khỏi nơi này nếu không tên cầm thú Hàn Cao Lãng kia sẽ gây khó dễ với cô.
“Không bị bệnh gì hết! Còn ở đây là tên háo sắc sẽ bắt mình đó.”
Đình Thẩm Giai khó hiểu lần thứ hai, ánh mắt như một kẻ khờ nhìn về tâm trạng hoảng loạn của Chu Tử Hạ.
“Tên háo sắc nào cơ?”
“Hàn Cao Lãng!” Chu Tử Hạ cắn răng mà trả lời.
Thật tình là cô đâu muốn gặp hắn đâu, ai ngờ trái đất lại tròn đến vậy.
Người cô càng muốn trốn chạy thì lại càng xuất hiện trước mắt cô.
Có phải là duyên phận đang trêu đùa coi hay không?
“Hàn Cao Lãng? Cậu có nhầm không Hạ Hạ? Hắn ta sao lại ở trong phòng khám đó?”
Đình Thẩm Giai không tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy, vội vàng dìu Chu Tử Hạ ngồi xuống ghế, gặng hỏi.
“Cậu có chắc không vậy? Hay là nhận nhầm.”
Chu Tử Hạ ngửa cổ uống một ngụm nước xuống bụng, đáy lòng không ngừng trấn an tinh thần mình.
“Mình chắc chắn! Hắn ta chỉ mặc áo blouse trắng, đeo mắt kính gọng mạ vàng thôi có đi phẫu thuật thẩm mỹ đâu mà mình không nhận ra hắn cơ chứ.”
Khuôn mặt đẹp trai ngày nào, ánh mắt si tình cùng nụ cười mê hoặc người ấy Chu Tử Hạ làm sao quên được.
Có đánh chết cô thì cô cũng không thể nào quên đi gương mặt thân quen của người đó, người mà hai tháng trước mà cô mở cửa trái tim đón nhận tình cảm.
Đình Thẩm Giai trầm tư ngẫm nghĩ, sau đó quay sang hỏi Chu Tử Hạ.
Chu Tử Hạ không ngờ tên Hàn Cao Lãng này lại mặt dày đến như vậy.
Nơi đó của cô đau không phải là do anh ta ban cho sao? Bây giờ nói đến lại vờ như không biết chuyện gì.
Cô khó chịu, hỏi lại bác sĩ Hàn: “Anh… tôi muốn đổi bác sĩ khác! Người đó phải là nữ.”
Bác sĩ Hàn không hề ngạc nhiên gì nhiều, anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi đi đến bàn đựng đồ khám, đeo lên tay một chiếc gang tay cao su.
“Chu tiểu thư, tôi là bác sĩ phụ trách của khoa này.”
Sau khi đeo gang tay xong, bác sĩ Hàn quay sang nói với cô.
“Cởi quần áo ra rồi nằm lên giường.”
Giọng nói nghiêm túc khiến cho Chu Tử Hạ kinh hãi, ngay lập tức cô lùi lại phía sau, tay chân luống ca luống cuống.
Phải chạy! Phải chạy thôi!
Cô không thể nào để thân thể trần như nhộng một lần nữa ở trước mặt tên cầm thú này được.
Ba mươi sáu kế sách, chạy là thượng sách.
“Tôi… tôi đổi ý rồi! Tôi không muốn khám nữa.”
Nói xong, Chu Tử Hạ vội vàng mở cửa phòng.
Khi bỏ chạy vai phải cô vô tình chạm vào vai của một người phụ nữ khác.
Cô không hề ngảnh mặt lại nhìn mà nhanh chân chạy về phía Đình Thẩm Giai đang ngồi chờ.
Người phụ nữ vừa bị Chu Tử Hạ va phải tỏ ra khó hiểu, cô quay đầu nhìn về phía bị bác sĩ đáng đứng chôn chân tại chỗ.
“Hàn Cao Lãnh, cô gái đó bị sao vậy?”
Trên người cô gái ấy mặc một bộ váy đỏ xẻ tà, để lộ ra đôi chân dài nuột nà, chân đi đôi giày cao gót, mái tóc vài cài gọn đỉnh đầu.
Hàn Cao Lãnh nhún vai tỏ vẻ khó hiểu, ngay sau đó anh thảo gang tay cao su vừa mới đeo, đôi chân dài bước đến gần người phụ nữ.
“Hình như cô gái đó nhận nhầm người.”
“Hạ Hạ, cậu bị làm sao vậy?”
Đình Thẩm Giai đang ngồi ở trên ghế chờ nhìn thấy Chu Tử Hạ thất thần chạy ra khỏi phòng khám, trên khoé mắt đã phiếm hồng.
“Thẩm Giai, mình không muốn khám nữa.”
Chu Tử Hạ sợ hãi, toàn thân run rẩy, muốn kéo Đình Thẩm Giai rời khỏi nơi mà cô cảm thấy đáng sợ.
Đình Thẩm Giai khó hiểu, ánh mắt liếc nhìn về phía phòng khám rồi lại nhìn về Chu Tử Hạ một lượt.
“Cậu vào đó chưa được mười phút mà đã ra khỏi phòng rồi, lẽ nào trong người cậu mắc bệnh gì sao?”
Chu Tử Hạ lắc đầu, ra sức kéo tay Đình Thẩm Giai đi.
Trong phân tâm cô nghĩ bản thân mình phải rời khỏi nơi này nếu không tên cầm thú Hàn Cao Lãng kia sẽ gây khó dễ với cô.
“Không bị bệnh gì hết! Còn ở đây là tên háo sắc sẽ bắt mình đó.”
Đình Thẩm Giai khó hiểu lần thứ hai, ánh mắt như một kẻ khờ nhìn về tâm trạng hoảng loạn của Chu Tử Hạ.
“Tên háo sắc nào cơ?”
“Hàn Cao Lãng!” Chu Tử Hạ cắn răng mà trả lời.
Thật tình là cô đâu muốn gặp hắn đâu, ai ngờ trái đất lại tròn đến vậy.
Người cô càng muốn trốn chạy thì lại càng xuất hiện trước mắt cô.
Có phải là duyên phận đang trêu đùa coi hay không?
“Hàn Cao Lãng? Cậu có nhầm không Hạ Hạ? Hắn ta sao lại ở trong phòng khám đó?”
Đình Thẩm Giai không tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy, vội vàng dìu Chu Tử Hạ ngồi xuống ghế, gặng hỏi.
“Cậu có chắc không vậy? Hay là nhận nhầm.”
Chu Tử Hạ ngửa cổ uống một ngụm nước xuống bụng, đáy lòng không ngừng trấn an tinh thần mình.
“Mình chắc chắn! Hắn ta chỉ mặc áo blouse trắng, đeo mắt kính gọng mạ vàng thôi có đi phẫu thuật thẩm mỹ đâu mà mình không nhận ra hắn cơ chứ.”
Khuôn mặt đẹp trai ngày nào, ánh mắt si tình cùng nụ cười mê hoặc người ấy Chu Tử Hạ làm sao quên được.
Có đánh chết cô thì cô cũng không thể nào quên đi gương mặt thân quen của người đó, người mà hai tháng trước mà cô mở cửa trái tim đón nhận tình cảm.
Đình Thẩm Giai trầm tư ngẫm nghĩ, sau đó quay sang hỏi Chu Tử Hạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...