Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú


Trong căn phòng khép kín yếu ánh sáng, ánh đèn neon cố chiếu soi hai con người đang trần trụi liên kết với nhau.

Tiếng va chạm cùng với tiếng rên la của người phụ nữ vang vọng khắp cả căn phòng, khiến cho người ta khi nhìn thấy cũng phải đỏ mặt run chân.

Cảnh tượng ấy quá nóng bỏng, kích tình xảy ra triền miên liên tiếp, hết hiệp này cho tới hiệp kia, hết tư thế này đến tư thế nọ.

Họ lăn lộn với nhau lâu như thế, đã đạt đến cao trào đỉnh điểm, phóng kích gieo mầm giống vào sâu trong cơ thể của cô đã biết bao nhiêu lần, ấy vậy mà sinh lực của người đàn ông dồi dào.

Chu Tử Hạ bị cưỡng bức đến toàn thân mềm nhũn, trên người chặt chịt vết hôn lớn bé, mới có cũ cũng có.

Cô thở một cách nặng nề, ánh mắt mệt mỏi nhìn lên gương mặt đẹp trai dưới ánh đèn neon như đang muốn cầu xin sự buông tha.

Nhưng tất thảy chỉ là vô vọng, ánh mắt ấy của cô nàng tựa như là một liều thuốc kích tình khiến cho vật nam tính đang chôn vùi sâu lớp mị thịt lại một lần nữa to lên, hệt như một tấn công miệng nhỏ mê người thêm một lần nữa.

Chu Tử Hạ: “IIII”
Cô hoảng hốt, đây lạc hiệp thứ bao nhiêu rồi mà cái thứ hư hỏng kia vẫn còn sức ngẩng cao đầu đòi tấn công cơ chứ?
“Không… em… từ… từ bỏ…
Hàn Cao Lãng không nói gì, đem cô ở phía trên còn mình ở phía dưới.

Ở tư thế này, vật cứng ngay lập tức xâm nhập vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

Từng đợt luân động thắt lưng ở tư thế này cũng mạnh dần, nơi giao thoa giữa hai người trở nên khăng khít, một cỗ dịch thuỷ tiết ra ngày càng nhiều.


“Hàn… Hàn Cao Lãng…”
Chu Tử Hạ khó nhọc gọi tên anh, biểu cảm của cô thật sự không tốt cho lắm.

Anh không quan tâm đến biểu cảm hiện tại của cô, vẫn điên cuồng điều khiển thân thể cô nhấp nhô, lên rồi lại xuống, bao nhiêu sức lực đều tập trung vào vật nam tính, mạnh mẽ xỏ xuyên qua từng lớp thịt non mềm.

“Làm sao? Khó chịu ở đâu?”
Sau một hồi Hàn Cao Lãng mới đổi tư thế, đem cô nằm ở dưới thân mình, cúi người xuống ngậm lấy đỉnh ngọn đẫy đà, đầu lưỡi viền quanh hạt phấn trắng hồng, thi thoảng dùng răng cửa nghiến mạnh.

“Em… em… đau… đau quá… hức…”
Cảm giác đau lần này biểu hiện rất rõ mỗi khi anh đâm sâu vào trong có thể cô, có cảm giác như chỉ cần dùng vài lực nữa có thể bổ dọc thân thể cô vậy.

Hàn Cao Lãng cứ ngỡ là cô dùng dáng điệu này làm nũng để anh được buông tha, nhưng anh để lời van nài của cô ở bên ngoài tai, tận lực luân động thắt lưng, hai tay nhào nắn hai bên gò đồi bông đào khiến cho nó biến dạng.

“Ưm… sâu… sâu quá…”
Chiếc giường lớn rung lắc giữ dội, Hàn Cao Lãng càng lúc càng điên cuồng đâm ra lại đâm vào mãnh liệt hơn.

Những giọt mồ hôi nhỏ từng giọt xuống cơ thể nóng chảy của người con gái, toàn thân bao phủ tầng mồ hôi cùng những vết ám tình, hai tay siết chặt lấy drap giường, dưới thân không ngừng siết chặt vật nam tính thô lỗ.

Siết thật chặt, hận không thể một nhát bấm gẫy gây thịt thô bao kia.

Sau một hồi quấn quýt không rời, cuối cùng Chu Tử Hạ thiết đi trong sự mệt mỏi.

Cùng lúc đó Hàn Cao Lãng ôm chặt lấy cơ thể lụi xơ của cô, đem bao giống mầm phóng kích vào nơi sâu nhất trong người cô.

Đến khi Chu Tử Hạ tỉnh dậy thấy mình đang ở một nơi xa lạ, cảm nhận lưng mình đang nằm trên một thứ mềm mại, cô bàng hoàng mở mắt ra.

“Đây… đây là đâu vậy?”
Chu Tử Hạ tự hỏi lòng mình, đảo mắt liếc nhìn xung quanh nơi xa lạ.

Cô khó nhọc mà ngồi dậy, chiếc áo đang đắp trên người cô bị tụt xuống.

Chu Tử Hạ ngạc nhiên nhìn xuống chiếc áo vest màu đen, đây chẳng phải áo của Hàn Cao Lãng sao?
Cô ngoảnh mặt nhìn về phía sau lưng, thấy bàn làm việc trong có một bóng người, trên mặt bàn còn để bản hiệu khắc tên của Hàn Cao Lãng.
Trong căn phòng khép kín yếu ánh sáng, ánh đèn neon cố chiếu soi hai con người đang trần trụi liên kết với nhau.

Tiếng va chạm cùng với tiếng rên la của người phụ nữ vang vọng khắp cả căn phòng, khiến cho người ta khi nhìn thấy cũng phải đỏ mặt run chân.

Cảnh tượng ấy quá nóng bỏng, kích tình xảy ra triền miên liên tiếp, hết hiệp này cho tới hiệp kia, hết tư thế này đến tư thế nọ.


Họ lăn lộn với nhau lâu như thế, đã đạt đến cao trào đỉnh điểm, phóng kích gieo mầm giống vào sâu trong cơ thể của cô đã biết bao nhiêu lần, ấy vậy mà sinh lực của người đàn ông dồi dào.

Chu Tử Hạ bị cưỡng bức đến toàn thân mềm nhũn, trên người chặt chịt vết hôn lớn bé, mới có cũ cũng có.

Cô thở một cách nặng nề, ánh mắt mệt mỏi nhìn lên gương mặt đẹp trai dưới ánh đèn neon như đang muốn cầu xin sự buông tha.

Nhưng tất thảy chỉ là vô vọng, ánh mắt ấy của cô nàng tựa như là một liều thuốc kích tình khiến cho vật nam tính đang chôn vùi sâu lớp mị thịt lại một lần nữa to lên, hệt như một tấn công miệng nhỏ mê người thêm một lần nữa.

Chu Tử Hạ: “IIII”
Cô hoảng hốt, đây lạc hiệp thứ bao nhiêu rồi mà cái thứ hư hỏng kia vẫn còn sức ngẩng cao đầu đòi tấn công cơ chứ?
“Không… em… từ… từ bỏ…
Hàn Cao Lãng không nói gì, đem cô ở phía trên còn mình ở phía dưới.

Ở tư thế này, vật cứng ngay lập tức xâm nhập vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

Từng đợt luân động thắt lưng ở tư thế này cũng mạnh dần, nơi giao thoa giữa hai người trở nên khăng khít, một cỗ dịch thuỷ tiết ra ngày càng nhiều.

“Hàn… Hàn Cao Lãng…”
Chu Tử Hạ khó nhọc gọi tên anh, biểu cảm của cô thật sự không tốt cho lắm.

Anh không quan tâm đến biểu cảm hiện tại của cô, vẫn điên cuồng điều khiển thân thể cô nhấp nhô, lên rồi lại xuống, bao nhiêu sức lực đều tập trung vào vật nam tính, mạnh mẽ xỏ xuyên qua từng lớp thịt non mềm.

“Làm sao? Khó chịu ở đâu?”
Sau một hồi Hàn Cao Lãng mới đổi tư thế, đem cô nằm ở dưới thân mình, cúi người xuống ngậm lấy đỉnh ngọn đẫy đà, đầu lưỡi viền quanh hạt phấn trắng hồng, thi thoảng dùng răng cửa nghiến mạnh.

“Em… em… đau… đau quá… hức…”
Cảm giác đau lần này biểu hiện rất rõ mỗi khi anh đâm sâu vào trong có thể cô, có cảm giác như chỉ cần dùng vài lực nữa có thể bổ dọc thân thể cô vậy.

Hàn Cao Lãng cứ ngỡ là cô dùng dáng điệu này làm nũng để anh được buông tha, nhưng anh để lời van nài của cô ở bên ngoài tai, tận lực luân động thắt lưng, hai tay nhào nắn hai bên gò đồi bông đào khiến cho nó biến dạng.


“Ưm… sâu… sâu quá…”
Chiếc giường lớn rung lắc giữ dội, Hàn Cao Lãng càng lúc càng điên cuồng đâm ra lại đâm vào mãnh liệt hơn.

Những giọt mồ hôi nhỏ từng giọt xuống cơ thể nóng chảy của người con gái, toàn thân bao phủ tầng mồ hôi cùng những vết ám tình, hai tay siết chặt lấy drap giường, dưới thân không ngừng siết chặt vật nam tính thô lỗ.

Siết thật chặt, hận không thể một nhát bấm gẫy gây thịt thô bao kia.

Sau một hồi quấn quýt không rời, cuối cùng Chu Tử Hạ thiết đi trong sự mệt mỏi.

Cùng lúc đó Hàn Cao Lãng ôm chặt lấy cơ thể lụi xơ của cô, đem bao giống mầm phóng kích vào nơi sâu nhất trong người cô.

Đến khi Chu Tử Hạ tỉnh dậy thấy mình đang ở một nơi xa lạ, cảm nhận lưng mình đang nằm trên một thứ mềm mại, cô bàng hoàng mở mắt ra.

“Đây… đây là đâu vậy?”
Chu Tử Hạ tự hỏi lòng mình, đảo mắt liếc nhìn xung quanh nơi xa lạ.

Cô khó nhọc mà ngồi dậy, chiếc áo đang đắp trên người cô bị tụt xuống.

Chu Tử Hạ ngạc nhiên nhìn xuống chiếc áo vest màu đen, đây chẳng phải áo của Hàn Cao Lãng sao?
Cô ngoảnh mặt nhìn về phía sau lưng, thấy bàn làm việc trong có một bóng người, trên mặt bàn còn để bản hiệu khắc tên của Hàn Cao Lãng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui