Giá như ngày đó cô không đặt cược trái tim để yêu anh thì đâu có lý do nào để trái tim bây giờ bị tổn thương.
Mối tình đầu thật non trẻ, cứ tự nhủ với lòng mình sẽ bền vững như sợi dây ông Tơ bà Nguyệt nên duyên, ai ngờ nó lại đứt giữa chừng để rồi hai ta bơ vơ lạc lõng giữa mảnh tình ngang trái.
Rất là đau, rất là buồn.
Một trong những đau đớn của đời người là mới hôm qua còn tay trong tay bên nhau, cười đùa nói chuyện với nhau những lời chất chưa mật ngọt yêu thương.
Nhưng ngày hôm sau chỉ còn là hai tiếng “đã từng”.
Đã từng gặp.
Đã từng tìm hiểu nhau.
2
Đã từng rung động vì nhau.
Đã từng yêu nhau, trao cho nhau nụ hôn đầu ngọt ngào mà đắm say, cuồng nhiệt mà lưu luyến.
Hàn Cao Lãng im lặng không nói gì, tay anh vờn trong nước ướm thử nhiệt độ của nước, sau đó mới đặt cô vào trong bồn.
“A.”
Cảm nhận được thứ lỏng ấm áp tràn vào người Chu Tử Hạ giật mình một cái, cô cảm giác khó chịu trong người được nước ấm xoa dịu đi.
Nước nóng bao quanh lấy người cô, tràn vào mọi rơi ngóc ngách, hận không thể tràn vào trong tim để rửa trôi đi nỗi bị thương trong lòng.
Chu Tự Hạ tạt nước lên mặt cho tỉnh táo hơn, bản thân mình có thích nghi với nhiệt độ nước trong bồn.
Cô không dám cử động mạnh, từng nhất cử nhất động của cô đều làm khéo léo, vì cơ thể cô đang trần như nhộng mà lại đang ngồi trước một loài sắc lang.
“Anh… anh ra ngoài đi.”
Giọng nói run sợ, mãi mới nói ra một câu hoàn chỉnh.
“Em tự mình tắm được.”
Nói xong Chu Tử Hạ cảm thấy thắt lưng của mình bị thứ gì đó nắm chặt hai bên, cô giật mình bàng hoàng nhìn xuống phía dưới.
Là tay của Hàn Cao Lãng, đã thế cả cơ thể của anh đã ngồi vào trong bồn tắm từ bao giờ.
Nước trong bồn tràn ra bên ngoài, Hàn Cao Lãng để cô ngồi trên đùi mình, lưng cô dựa vào cơ ngực rắn chắc của anh.
“A… anh… anh lại giở trò lưu manh… gì vậy?”
Cô rất sợ, sợ cảnh tượng xấu hổ đến đỏ mặt tiếp tục xảy ra trước.
Nơi đó của cô đã bị xỏ xuyên bao lần, giờ tiếp tục chỉ mang cảm giác đớn đau đến chứ có mang lại cho cô vui sướng gì đâu.
“Yên tâm, tôi để em nghỉ ngơi, tối về hành em sau.”
Còn có tối này sao? Chu Tử Hạ thầm than trong lòng.
Sau có thể tối nay xảy ra chuyện đó tiếp được, suốt từ đầu đến cuối cô luôn tìm cơ hội để trốn tránh anh, lần này cô nhẫn định phải thông não để lên kế hoạch tẩu thoát khỏi tên ác ma cầm thú này.
“Còn bây giờ thì tắm đi.”
Chu Tử Hạ ngạc nhiên muốn rớt cái cằm V-line của mình, cô vùng vẫy mà quay sang trừng mắt với anh.
“GÌ… gì cơ?”
Tại của Chu Tử Hạ cứ ù ù như cối xay gió, câu được câu chăng.
Hàn Cao Lãng ghé sát vào tai cô hơn: “Giúp em tắm rửa!”
Chu Tử Hạ lập tức tạt nước lên mặt anh: “Lưu manh! Anh cút ra ngoài cho tôi! Cút nhanh! Bà đây cóc cần!”
Cô thật sự tức điên lên, hệt như muốn phát hoả vậy.
Cái gì mà giúp cô rửa ráy cơ chứ?
Mười tám tuổi đầu rồi mà vẫn để người khác rửa ráy tắm cho sao?
Đã thế lại là đàn ông con trai, người yêu cũ mới đau lòng chứ!
Ngại muốn đâm đầu xuống hố, vĩnh biệt trần gian này cho nhanh, còn đâu mặt mũi để nhìn đời chứ.
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của cô gái, Hàn Cao Lãng khẽ cười thầm trong lòng, giữ chặt cổ tay của cô cố định lại phía sau lưng.
“Tắm chung như vậy chẳng phải tiết kiệm nước sao?!”
“Anh đừng có lấy lý do thừa thãi đó có được không? Muốn lợi dụng có thể em nói tuột ra đi, làm gì phải đi đường vòng như vậy chứ?”
Cái thói hư tật xấu của đàn ông cô đã từng “lén” đọc qua trong một quyển giáo trình “Giới tính và làm tình.”
Trong quyển giáo trình đó Chu Tử Hạ chỉ tò mò mở trang đầu ra đọc trong lúc giáo viên chủ nhiệm để quên dưới ngăn bàn.
Ngay trang sách đầu tiên đã có những những tấm ảnh ướt át, ảnh cấm trẻ dưới mười tám, mà khi ấy cô còn cách tuổi mười tám hơn mười ngày nữa.
Cô cố lật ra những trang có chữ để mà đọc, và cô đã vô tình đọc vào trang có tiêu đề “Cảnh ám dục trong phòng tắm” và cũng có nghe câu nói giống y hệt mà Hàn Cao Lãng vừa mới nói.
“Tắm chung như vậy sẽ tiết kiệm nước hơn.”
Giá như ngày đó cô không đặt cược trái tim để yêu anh thì đâu có lý do nào để trái tim bây giờ bị tổn thương.
Mối tình đầu thật non trẻ, cứ tự nhủ với lòng mình sẽ bền vững như sợi dây ông Tơ bà Nguyệt nên duyên, ai ngờ nó lại đứt giữa chừng để rồi hai ta bơ vơ lạc lõng giữa mảnh tình ngang trái.
Rất là đau, rất là buồn.
Một trong những đau đớn của đời người là mới hôm qua còn tay trong tay bên nhau, cười đùa nói chuyện với nhau những lời chất chưa mật ngọt yêu thương.
Nhưng ngày hôm sau chỉ còn là hai tiếng “đã từng”.
Đã từng gặp.
Đã từng tìm hiểu nhau.
2
Đã từng rung động vì nhau.
Đã từng yêu nhau, trao cho nhau nụ hôn đầu ngọt ngào mà đắm say, cuồng nhiệt mà lưu luyến.
Hàn Cao Lãng im lặng không nói gì, tay anh vờn trong nước ướm thử nhiệt độ của nước, sau đó mới đặt cô vào trong bồn.
“A.”
Cảm nhận được thứ lỏng ấm áp tràn vào người Chu Tử Hạ giật mình một cái, cô cảm giác khó chịu trong người được nước ấm xoa dịu đi.
Nước nóng bao quanh lấy người cô, tràn vào mọi rơi ngóc ngách, hận không thể tràn vào trong tim để rửa trôi đi nỗi bị thương trong lòng.
Chu Tự Hạ tạt nước lên mặt cho tỉnh táo hơn, bản thân mình có thích nghi với nhiệt độ nước trong bồn.
Cô không dám cử động mạnh, từng nhất cử nhất động của cô đều làm khéo léo, vì cơ thể cô đang trần như nhộng mà lại đang ngồi trước một loài sắc lang.
“Anh… anh ra ngoài đi.”
Giọng nói run sợ, mãi mới nói ra một câu hoàn chỉnh.
“Em tự mình tắm được.”
Nói xong Chu Tử Hạ cảm thấy thắt lưng của mình bị thứ gì đó nắm chặt hai bên, cô giật mình bàng hoàng nhìn xuống phía dưới.
Là tay của Hàn Cao Lãng, đã thế cả cơ thể của anh đã ngồi vào trong bồn tắm từ bao giờ.
Nước trong bồn tràn ra bên ngoài, Hàn Cao Lãng để cô ngồi trên đùi mình, lưng cô dựa vào cơ ngực rắn chắc của anh.
“A… anh… anh lại giở trò lưu manh… gì vậy?”
Cô rất sợ, sợ cảnh tượng xấu hổ đến đỏ mặt tiếp tục xảy ra trước.
Nơi đó của cô đã bị xỏ xuyên bao lần, giờ tiếp tục chỉ mang cảm giác đớn đau đến chứ có mang lại cho cô vui sướng gì đâu.
“Yên tâm, tôi để em nghỉ ngơi, tối về hành em sau.”
Còn có tối này sao? Chu Tử Hạ thầm than trong lòng.
Sau có thể tối nay xảy ra chuyện đó tiếp được, suốt từ đầu đến cuối cô luôn tìm cơ hội để trốn tránh anh, lần này cô nhẫn định phải thông não để lên kế hoạch tẩu thoát khỏi tên ác ma cầm thú này.
“Còn bây giờ thì tắm đi.”
Chu Tử Hạ ngạc nhiên muốn rớt cái cằm V-line của mình, cô vùng vẫy mà quay sang trừng mắt với anh.
“GÌ… gì cơ?”
Tại của Chu Tử Hạ cứ ù ù như cối xay gió, câu được câu chăng.
Hàn Cao Lãng ghé sát vào tai cô hơn: “Giúp em tắm rửa!”
Chu Tử Hạ lập tức tạt nước lên mặt anh: “Lưu manh! Anh cút ra ngoài cho tôi! Cút nhanh! Bà đây cóc cần!”
Cô thật sự tức điên lên, hệt như muốn phát hoả vậy.
Cái gì mà giúp cô rửa ráy cơ chứ?
Mười tám tuổi đầu rồi mà vẫn để người khác rửa ráy tắm cho sao?
Đã thế lại là đàn ông con trai, người yêu cũ mới đau lòng chứ!
Ngại muốn đâm đầu xuống hố, vĩnh biệt trần gian này cho nhanh, còn đâu mặt mũi để nhìn đời chứ.
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của cô gái, Hàn Cao Lãng khẽ cười thầm trong lòng, giữ chặt cổ tay của cô cố định lại phía sau lưng.
“Tắm chung như vậy chẳng phải tiết kiệm nước sao?!”
“Anh đừng có lấy lý do thừa thãi đó có được không? Muốn lợi dụng có thể em nói tuột ra đi, làm gì phải đi đường vòng như vậy chứ?”
Cái thói hư tật xấu của đàn ông cô đã từng “lén” đọc qua trong một quyển giáo trình “Giới tính và làm tình.”
Trong quyển giáo trình đó Chu Tử Hạ chỉ tò mò mở trang đầu ra đọc trong lúc giáo viên chủ nhiệm để quên dưới ngăn bàn.
Ngay trang sách đầu tiên đã có những những tấm ảnh ướt át, ảnh cấm trẻ dưới mười tám, mà khi ấy cô còn cách tuổi mười tám hơn mười ngày nữa.
Cô cố lật ra những trang có chữ để mà đọc, và cô đã vô tình đọc vào trang có tiêu đề “Cảnh ám dục trong phòng tắm” và cũng có nghe câu nói giống y hệt mà Hàn Cao Lãng vừa mới nói.
“Tắm chung như vậy sẽ tiết kiệm nước hơn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...