Chu Tử Hạ không nhịn được cảm xúc lạ lẫm đang dâng trào trong cơ thể mình, hai tay cô đang đặt trước ngực mon men tịnh tiến dần lên phía trên, nhẹ nhàng ôm lấy hai bên gò má của người đàn ông.
Ánh mắt của cô ngắm nhìn chàng trai một lượt, nhẹ nhàng đặt nụ hôn vụng về lên đôi môi mỏng đang chờ đợi của anh.
Chưa kịp để Hàn Cao Lãng đáp lại nụ hôn, Chu Tử Hạ đã buông bỏ cánh môi ra, nói: "Anh còn yêu em chứ?"
Điều này cô rất muốn nói với anh, kể cả sau khi chia ta cô rất muốn nhắn tin hỏi anh liệu rằng còn yêu cô không?
Hàn Cao Lãng khẽ chuyển động con ngươi, một tay vẫn đặt ngang eo cô tay còn lại đưa lên vén ngọn tóc mai, ôn tồn nói.
"Tôi đã bao giờ hết yêu em đâu!"
Chu Tử Hạ có chút xao xuyến trong lòng, hỏi lại một lần nữa cho chắc ăn: "Thật không?"
Anh nhìn cô với vẻ mặt đầy yêu thương, cưng chiều: "Thật! Cả đời này tôi chỉ yêu người con gái tên Chu Tử Hạ."
Anh nói chỉ yêu một mình cô ư?
Vậy cô gái hai tháng trước kia thì sao? Tại sao anh lại không đề cập đến chứ? Lẽ nào là đang đợi cô vạch trần ra sao?
Nhưng Chu Tử Hạ lại muốn chính miệng anh nhận thú lỗi sai lầm của hai tháng trước, nhưng thứ cô đợi chỉ còn là hư vô.
"Nhưng...!nhưng mà em đã có người yêu rồi..."
Cô vẫn dùng chiêu trò nói dối để thử phản ứng của anh, xem anh có máu ghen tuông đến cực đại nào.
Quả nhiên khi nghe Chu Tử Hạ nhắc đến anh người yêu thì lập thức thần sắc của Hàn Cao Lãng thay đổi từ nóng sang lạnh.
Một đám mây đen không biết từ đâu ùn ùn kéo đến trên đỉnh đầu người đàn ông, tạo ra cơn giông tố báo hiệu cho phong ba bão táp nguy hiểm sắp ập tới.
Chu Tử Hạ có thể cảm nhận được vẻ mặt đáng sợ đang ẩn náu dưới làn da khoẻ khoắn của người đàn ông, nhưng cô vẫn hy vọng, chờ đợi phản hồi tương thích từ phía đối phương.
"Tôi nói rồi, cả đời này em chỉ thuộc về tôi, tuyệt đối không có kẻ thứ ba xen ngang vào cướp em khỏi tay tôi."
Chu Tử Hạ xúc động muốn khóc, nhưng cô vẫn cố kiềm chế lại cảm xúc của mình.
"Nhưng trong lúc hẹn hò với anh, em đã lỡ thích bạn học cùng khối mất rồi! Vậy nên em mới chia tay với anh, giờ chúng ta chỉ là người yêu cũ của nhau thôi."
"Tôi không quan tâm điều đó."
Hàn Cao Lãng trả lời lại bằng giọng điệu lạnh băng khiến cho Chu Tử Hạ nghe thoáng qua muốn toát mồ hôi lạnh.
Nhưng cô lỡ dàn kịch ra, con mồi đã lọt vào bẫy tội gì mà cô không đi vào bước tiếp theo?
Chu Tử Hạ giả vờ ngây thơ hỏi anh: "Anh không giận em sao?"
Hàn Cao Lãng vẫn đáp lại cô với âm điệu như cũ: "Không giận!"
Cô hỏi thêm: "Anh vẫn yêu em trong khi em hết yêu anh?"
Anh đáp lại cô, thanh âm lúc này dường như có sự thay đổi: "Tôi sẽ làm em thích tôi như thuở mới lúc ta quen biết."
Chu Tử Hạ bật cười, nụ cười đó vô tình làm trỗi dậy đốm lửa dục vọng trong người Hàn Cao Lãng.
"Anh thật là khôi hài."
Hàn Cao Lãng bị u mê nụ cười hút hồn của cô gái, anh rất muốn giam giữ cô bên cạnh mình mãi mãi, tuyệt đối không để kẻ bên ngoài liếc mắt đưa tình.
Khoé môi anh khẽ mấp máy, tay anh di chuyển từ gò má đến vuốt ve cánh môi non mềm của cô gái, song giữ chặt lấy chiếc cằm vline, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú ghé sát gần lại cô, hơi thở ấm nóng phà vào làn da mịn màng của ai đó.
"Mới xa nhau có sáu mươi ngày em đã quên đi sở thích điển hình của tôi rồi sao?"
Nụ cười tươi tắn đã tắt lịm đi trên khuôn mặt của Chu Tử Hạ, ánh mắt của cô bắt đầu trùng xuống, e dè hỏi.
"Sở thích gì cơ?"
Hàn Cao Lãng nhếch khoé môi lên để lộ một nụ cười ác ý: "Thích đập chậu cướp hoa."
Chu Tử Hạ giật mình định phản kháng gay gắt lại nhưng anh đột ngột bế bổng cơ thể quyến rũ của cô lên.
Hai tấm thân không một mảnh vải che chắn ma sát vào nhau, hận không thể hoà vào thành một.
Tình thế thay đổi khiến cho Chu Tử Hạ không kịp phản ứng, toàn thân cô mất đà đổ nhào ra phía trước.
Cũng may cô kịp thời ôm lấy cổ của người đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều lập tức ửng hồng như bị ai kéo má.
"A...!anh...!tư thế...!này....!hơi...!hơi kỳ quặc..."
Cô xấu hổ đến nỗi nói không thành tiếng, bờ vai thanh mảnh khẽ run lên bởi sự tiếp xúc mờ ám.
Cái tư thế này hơi phô trương...
Khuôn mặt của người đàn ông cọ sát vào đôi gò đồi bồng đào căng đầy của Chu Tử Hạ, đã thế hai tay anh ôm chặt lấy thắt lưng cô như sợ cô biến mất.
Hàn Cao Lãng không nói gì, anh giữ chặt lấy cái ót của cô hơi kéo thấp xuống, áp đôi môi của mình lên đôi môi anh đào của cô.
Hai người ôm hôm thắm thiết từ trong phòng tắm trở ra giường ngủ.
Vừa đến bên cạnh mép giường Hàn Cao Lãng không nói một lời nào mà ném cô xuống chiếc giường êm ái.
Cơ thể cường tráng áp lực đè lên thân hình mảnh của người thiếu nữ.
"Anh...!anh đừng có làm bậy..."
Lời nói chưa dứt thì bỗng nhiên ánh mắt cô rơi vào đoá hoa hồng sẫm màu thêm trên chiếc drap giường trắng tinh, xung quanh là những viết nhàu.
Ngoảnh mặt nhìn lại người đàn ông thì đập vào mắt cô là ánh mắt hằn lên tia dục vọng nguyên thuỷ, nụ cưởi thèm khát hệt như loài lang sói đang liếm mép chuẩn bị thưởng thức con mồi.
Vài phút sau Chu Tử Hạ phát hoảng, kịch liệt muốn trốn thoát khỏi sắc lang cầm thú này.
"Hàn...!Hàn Cao Lãng, anh định làm gì...!em...!em sẽ...!không...!không muốn...!ưm..."
Chu Tử Hạ muốn nói với anh rằng cô sẽ không để cho anh phá thân mình thêm lần nữa nhưng lời nói chưa thoát ra hết thì đã bị Hàn Cao Lãng chặn môi lại, cô chỉ biết ấm ức thầm than trong lòng.
Ánh nắng yếu ớt lúc này đã len lỏi vào ô cửa sổ, từng làn gió mang theo cái lạnh đầu mùa đông thổi vào làm cho chiếc rèm cửa đung đưa trong gió, bên trong là cảnh ái muội đến xấu hổ ngượng ngùng.
Hai tay của Chu Tử Hạ bị người đàn ông cố định trên đỉnh đầu, miệng lưỡi giao nhau tạo nên âm thanh ái muội.
Một tay anh vẫn siết chặt lấy tay cô, tay còn lại mon men trườn phía dưới, ve vỡn đỉnh ngọn đẫy đà.
"Ưm..."
Chu Tử Hạ không kìm được cảm xúc lạ lẫm trong cơ thể, từ tiếng than khóc giờ đây bật thành tiếng nỉ non yêu kiều.
Tiếng rên ấy như là một liều xuân dược vô hình kích thích tiểu huynh để của người đàn ông, lập tức lực tay đặt trên gò đồi liền siết thật mạnh, mạnh đến nỗi để hằn đốt ngón tay trên làn da trắng tuyết ấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...