Ờ thì công nhận điều đó đối với người đàn ông dễ như trở bàn tay, nhưng đối với Chu Tử Hạ mà nói, nó khó như hái sao trên trời.
Cô đây chỉ mới mười chín tuổi thôi mà, đang tuổi ăn tuổi học.
Yêu đương hẹn hò không dám công khai ra bên ngoài, đến người mẹ mang nặng đẻ đau sinh ra Chu Tử Hạ cũng không ủng hộ đối tượng mà con gái mình đang yêu đương.
Người đời thường nói, hơn ba tuổi đã cách nhau cả một thế hệ.
Đằng này Chu Tử Hạ yêu một người hơn mình mười tuổi, cũng giống như những gì mà Hàn lão phu nhân nói, cô nên gọi người đàn ông là chú Hàn.
Chu Tử Hạ mở miệng định nói điều gì đó, nào ngờ Hàn Cao Lãng lên tiếng chen ngang vào.
“Bà nội rất muốn có chắt để bế, vậy nên tôi muốn em là cô cháu dâu đầu tiên sinh cho tôi một bé con mũm mĩm chứ không phải người phụ nữ của thằng ranh lươn lẹo nào đó!”
Hàn Cao Lãnh đang đút miếng bánh gato cho cô bạn gái, bỗng dưng có thứ gì đó chạy vào khoang mũi, cảm giác ngứa ngáy khó chịu truyền đến, không nhịn được mà hắt xì một cái thật mạnh.
Khiến cho miếng gato trên chiếc dĩa rơi xuống, làm bẩn một góc cổ váy của Lâm Kiều Sa.
“Anh bị làm sao vậy?” Lâm Kiều Sa cau mày, lấy khăn giấy lau đi vết bẩn trên người mình.
“A, bảo bối! Anh xin lỗi!”
Hàn Cao Lãng xoa xoa chóp mũi của mình, trong lòng thầm rủa tám đời tổ tiên tên nào dám bêu rếu, nói xấu sau lưng anh ta.
Chu Tử Hạ cảm thấy khó xử vô cùng.
Dẫu biết là dù yêu đương nồng thắm đến mấy cũng phải tiến đến cánh cửa hôn nhân, nhưng đối với Chu Tử Hạ mà nói, việc này đến với cô quá sớm, không thể nào đưa ra kết quả trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
“Nhưng em sợ…”
Phụ nữ mang thai có nhiều thứ thay đổi, như là lên cân, da mặt khô khốc không còn mịn màng như ngày nào, đầu tóc xơ rối dễ gẫy rụng, sau khi sinh còn rạn da.
Đã thế bận chăm con không có thời gian để chăm sóc bản thân mình, không còn quyến rũ như ban đầu khiến cho chồng chán ghét, ra ngoài đi tìm thứ mới mẻ hơn.
Hàn Cao Lãng dường như đọc được nội tâm của người con gái, anh khẽ cười, lên tiếng hỏi.
“Em đang sợ trong lúc em mang thai, tôi không được thoả mãn nhu cầu sinh lý, sẽ ra ngoài tìm người giải toả dục vọng, đúng chứ?
Chu Tử Hạ cứng họng, không thể ngờ người đàn ông có thể nhìn thấy tâm tư của mình.
“Không phải, chỉ là… trong quá trình mang thai, em bị anh vỗ béo… trông rất xấu xí…”
Vừa nói, giọng điệu của cô càng nhỏ đi: “Em chỉ sợ sau khi sinh em không thể giữ được vóc dáng, không còn xinh đẹp sẽ khiến cho anh nhàm chán…”
Chu Tử Hạ chưa kịp nói hết câu, đôi môi mềm mại đã bị ai đó chặn lại.
“Ngốc quá! Tôi không quan tâm đến vẻ bề ngoài!”
“Cho dù sau này em già nua xấu xí, hay trở thành bà nội trợ mập ú nhàm chán, anh vẫn còn yêu em chứ!”
“Chỉ cần tôi còn dấu hiệu của sự sống, tôi vẫn sẽ luôn yêu em, cho dù em ở hình dạng xấu xí thế nào đi chăng nữa!”
“Vì sao anh lại yêu em nhiều như vậy?”
“Bởi vì em chính là tên trộm lớn mật, dám đánh cắp trái tim của tôi, khiến cho tôi không thể nào ngừng yêu em.”
Giọng nói của Hàn Cao Lãng trầm ấm, dường như đang dụ dỗ cô gái nhỏ từng bước đi vào cái bẫy mà anh đã sắp đặt từ trước.
Chu Tử Hạ đương nhiên không hiểu được ẩn ý trong câu nói của người đàn ông.
Nếu như cô tinh ý, sẽ nhận ra đối phương đang cầu hôn cô.
Cô gái nhỏ xúc động, ôm chầm lấy Hàn Cao Lãng, miệng kề sát bên tai anh mà nói nhỏ.
“Người yêu đẹp trai của em, em yêu anh nhất trên đời!”
Lồng ngực của người đàn ông bị hai bên luồng mềm mại cọ sát, sống lưng của anh ngay lập tức tê rần, gân xanh chạy dọc từ cần cổ lên đến hai bên huyệt thái dương hệt rõ rệt.
Ngọn lửa sâu thẳm trong cơ thể nhom nhem bén cháy, vừng trán toát mồ hôi.
Cô gái nhỏ hệt như yêu tinh bày mưu tính kế đến để quyến rũ người đàn ông, khiến cho hàng rào tâm lý được bày bố kiên định bị phá vỡ, anh ngay lập tức rơi vào cám dỗ khó thoát, chỉ muốn đắm mình trong vũng lầy yêu mị này.
“Chu Tử Hạ, em có tin ngay bây giờ tôi đè em ra ban công làm không?”
Nếu như không phải xung quanh còn có người, Hàn Cao Lãng ngay lập tức đè cô gái nhỏ ra chiếc ghế sofa ngay gần đó, ngấu nghiếm đôi môi non mềm luôn thoát ra những thanh âm ngọt ngào này.
Chỉ hận địa điểm và thời gian không thích hợp để anh trừng phạt cô gái nhỏ.
“Chồng à, anh dám sao?”
Không hiểu sao, giờ phút này miệng lưỡi của người thiếu nữ lại trơn tru đến lạ thường.
Chu Tử Hạ càng ngày càng lớn mật hơn, dường như đã chai lì với những lời cảnh báo của người đàn ông.
Bởi vì Chu Tử Hạ biết, anh sẽ không có gan lớn dở trò đồi bại trước bao nhiêu ánh mắt của các vị chức sắc có mặt trong buổi tiệc của Hàn phu nhân.
Căn bản Hàn Cao Lãng là một người có tính chiếm hữu cao, thân thể yêu kiều của người thiếu nữ không một mảnh vải che thân chỉ có một người duy nhất được ngắm nhìn chính là anh.
Cho dù có trăm lá gan, anh cũng không để người thứ hai ngắm được dáng vẻ quyến rũ của cô gái nhỏ.
Chu Tử Hạ tiếp tục trêu đùa dòng máu cầm thú đang nguôi lạnh trong người nam nhân, ngón tay trỏ thanh mảnh vẽ vời trên lồng ngực Hàn Cao Lãng.
“Bộ lễ phục hôm nay em mặc có thiết kế rất cầu kỳ.
Ông xã à, anh thả em xuống đi, để em cởi đồ, có như vậy anh dễ dàng hành động hơn, vả lại… a ha đau!”
Chu Tử Hạ chưa kịp nói hết câu, bên eo ngay lập tức bị người ta véo mạnh, đồng thời một bên cánh mông đầy đặn bị bàn tay to khoẻ đánh một cái rõ đau.
“Chu Tử Hạ, em đang khiêu khích tôi!”
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt xuống sắc thậm tệ, gân xanh hằn rõ từng đường hai bên huyệt thái dương, ánh mắt u ám giống như mưa giông bất thình lình kéo tới.
Hàn Cao Lãng không thể ngờ, con mèo hoang nhỏ sau khi có người chống lưng, cô càng ngày càng lớn mật hơn.
Không còn có dáng vẻ thẹn thùng, hoảng sợ mỗi lần đối diện với con thú tức giận trong người anh, mà thay vào đó một nét mặt bình tĩnh, đã thế còn hùa theo, chọc Hàn Cao Lãng tức phát điên lên.
“Vậy thì tôi cũng không khách sáo trước sự nhiệt tình này của em đâu! Vừa hay gần đó có một chiếc ghế sofa, tôi đưa em đến đó, nếu như em không dám cởi đồ, vậy thì tôi sẽ trực tiếp xé tan thứ vướng víu này xuống!”
“A… cái đồ không biết liêm sỉ!”
Thật sự dòng máu mãnh thú trong người Hàn Cao Lãng đã cuộn sôi hoàn toàn rồi.
Chu Tử Hạ biết, một khi động đến tôn nghiêm của người đàn ông, anh sẽ không giữ nổi bình tĩnh của mình, đấng trượng phu nói được là làm được.
Lời nói đi đôi với hành động, Hàn Cao Lãng ôm chặt cô vào trong vòng tay cứng rắn kia, hướng đến phía sofa đã có một vài người đang ngồi ở đó.
Lá gan của cô giờ phút này ngay lập tức teo nhỏ, giật mình hoảng hốt hệt như tiểu thỏ tử phạm phải tội tày trời, tìm nơi để ẩn náu.
Cô thu mình lại, ánh mắt long lanh bao phủ một tầng mây, thỉnh cầu van xin.
“Ông xã… ông xã à… anh đừng tức giận mà… em thật sự không có ý đó!”
Tên lửa đã lên dây cung, dù cố gắng thế nào cũng không thể nào hạ xuống.
Lần này Chu Tử Hạ thật sự đã đi quá giới hạn, chọc giận con ác long trong cơ thể của người đàn ông.
Cô gái nhỏ nhận thức được thân thể của mình sắp bị người ta làm thịt trước đám đông, cô như bị cô lập trong hang động không có tia ánh sáng, bất đắc dĩ, Chu Tử Hạ phải dùng tuyệt chiêu cuối cùng, cầu cứu Hàn phu nhân.
Chu Tử Hạ hít một hơi thật sâu để lấy sức, đang định hét lớn mách lẻo Hàn phu nhân đang đứng ở phía xa.
Nào người cuống họng chưa kịp thoát ra tiếng, cửa miệng ngay lập tức bị chặn lại.
Cô trừng mắt, ai oán nhìn kẻ đang cưỡng hôn mình.
Đáng ghét! Không ngờ lại bị lão già vô liêm sỉ này nhìn thấy tâm can.
“Sao nào, định cầu cứu sao?”
Hàn Cao Lãng rời khỏi môi cô gái một khoảng, anh nở một nụ cưỡi giễu cợt, khuôn mặt lãng tử hơi nghiêng sang một bên, hạ thấp xuống cắn lấy khoé môi của cô.
“Có giời cũng chẳng thể nào cản được ý định tôi chơi chết em ở trước mặt mọi người.”
Vừa nói xong, Hàn Cao Lãng cúi xuống, định hôn cô gái lần nữa.
Nào ngờ môi chưa kịp chạm môi, không biết Hàn lão phu nhân xuất hiện từ bao giờ, gõ gậy ba - toong xuống mặt sàn, làm gián đoạn cuộc vui thú tính của người đàn ông.
Hai người đồng thời đưa ánh mắt về đối phương, đối diện với khuôn mặt có nhiều nếp nhăn nhưng lại tạo cảm giác cực kỳ nghiêm khắc, trong lòng Chu Tử Hạ không khỏi run sợ.
“Hàn… Hàn lão phu nhân…”
Bà liếc nhìn cô gái trong tay Hàn Cao Lãng, không nói một lời nào, cứ nhìn đăm chiêu lấy Chu Tử Hạ, khiến cho cô cảm thấy khiếp sợ, khoé mắt giật giật vài cái.
Bốn mắt giao nhau, cả quá trình ấy hệt như đang tra tấn linh hồn mỏng manh yêu đuối của người con gái.
“A Lãng, con nên biết điều một chút, không nên làm càn trong buổi tiệc sinh nhật của mẹ con!”
Hàn Cao Lãng trầm mặc, không hề đáp lại câu nói của bà.
Hàn lão phu nhân chống gậy rời đi, trước khi đi, bà hơi quay đầu lại, hướng về phía Chu Tử Hạ mà lên tiếng.
“Ta muốn gặp riêng người phụ nữ này trong phòng của ta, chỉ một mình con bé, con không được phép theo vào.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...