Người Yêu Cũ Là Hàng Xóm Sát Vách


Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay Duệ Hân có thể thoải mái nói chuyện với Tần Dịch mà không cau có hay khó chịu gì cả.

Sau đợt chia tay này cô ấy cũng nhận ra trong mối quan hệ đã rạn nứt kia không phải có một người đúng một người sai mà là cả hai đều sai.

Kể từ lúc chia tay, ngày qua ngày, cả hai người họ đều cảm thấy trong lòng nặng trĩu tâm sự, thật muốn nói gì đó với đối phương nhưng lại không biết phải nói như thế nào cả.

Bây giờ dù đã có thể nói ra hết tất cả, trong lòng cũng nhẹ nhõm được phần nào nhưng sao chẳng ai thấy vui vẻ.

Không gian đột nhiên im lặng một lúc sau đó Tần Dịch chủ động ngồi xuống ghế cạnh Duệ Hân.

Hai người họ vẫn giữ khoảng cách, hai mắt hoàn toàn hướng về phía trước chứ không hướng về nhau như trước kia nữa.

"Mấy ngày nữa sẽ diễn ra lễ tốt nghiệp của anh, em… sẽ tới chứ?"
Duệ Hân ngập ngừng suy nghĩ một lát rồi gật đầu:
"Em sẽ tới… với tư cách là một người… bạn."
Bạn sao?
Cả hai đã từng là thế giới của nhau nhưng hiện tại chỉ còn là bạn.

Có những chuyện cho dù đã giải quyết được, tưởng chừng như ổn thỏa nhưng lại chẳng thể quay lại như trước kia nữa.

Giống như Tần Dịch và Duệ Hân, chia tay là chia tay còn ý định quay lại hay không thì cả hai đều không đề cập đến.

"Ừm… sau khi tốt nghiệp, có lẽ anh sẽ mở một lớp dạy vẽ cho các em nhỏ để thỏa mãn ước mơ làm thầy giáo của chính mình."
Ước mơ của Tần Dịch là được làm thầy giáo, nhưng với trình độ của Tần Dịch nếu chỉ làm thầy dạy vẽ thôi thì thật phí.

Duệ Hân cũng biết điều này nên mới hỏi:
"Tại sao anh không nghĩ tới việc tiến xa hơn? Như là làm kiến trúc sư hay nhà thiết kế chẳng hạn?"
Tần Dịch liếc mắt nhìn Duệ Hân, ánh mắt vẫn còn chút gì đó âu yếm nhưng đã không còn như trước.

Cảm giác bây giờ cả hai người họ đã thực sự coi nhau là bạn bè.

"Anh cũng đã từng nghĩ đến điều đó nhưng anh lại nghĩ nếu cứ làm theo đam mê của mình thì chắc chắn sẽ thành công.

Có thể công việc này sẽ rất khó khăn nhưng anh nghĩ mình sẽ làm được."
Nếu Tần Dịch tốt nghiệp đại học đồng nghĩa với việc có khả năng Duệ Hân sẽ không được gặp anh ấy nữa.


Nhưng đã muốn thì việc gặp nhau là điều không khó, chỉ cần không e ngại là được.

Tối hôm ấy, Tần Dịch đã đưa Duệ Hân về tận nhà của mình.

Trước đây khi đi trên con đường quen thuộc này hai người họ là người yêu của nhau nhưng bây giờ lại trở thành bạn bè của nhau.

Tần Dịch đã không nắm tay Duệ Hân như trước kia, Duệ Hân cũng không đòi Tần Dịch ôm mình như trước nữa, cảnh vật ven đường thì vẫn còn đó nhưng mối quan hệ của hai người họ đã thay đổi rồi.

Đúng lúc ấy, Duệ Thần đang ở trên tầng hai nhìn xuống, anh ấy vừa nhắn tin với Mạc Ly vừa tủm tỉm cười.

Có lẽ trong ba cặp đôi thì Duệ Thần là người may mắn nhất vì không hề gặp trục trặc hay mâu thuẫn gì trong chuyện tình cảm cả.

Duệ Thần đang cười thì vô tình phát hiện em gái đang đi với Tần Dịch tiến về phía cổng nhà, hai người họ dù không thân thiết nhưng việc thoải mái đi với nhau thế này đúng là rất bất thường.

"Cảm ơn anh đã đưa em về." Duệ Hân quay lại nói với Tần Dịch.

Tần Dịch gãi đầu, bộ dạng e thẹn đầy lúng túng.

"Không có gì, em vào trong đi."
"Vâng."
Cách xưng hô nghe thật xa cách làm sao.

Duệ Thần há hốc miệng nhìn xuống dưới nhà vì không biết đã có chuyện gì xảy ra với hai người này.

Hôm trước còn đang chửi nhau như chó mèo, hôm nay đã đưa nhau về tới tận cửa.

Chẳng lẽ cả hai đã quay lại rồi ư?
Duệ Thần tò mò quá vì thế liền mở cửa bước ra ngoài, lúc đó lại vô tình bắt gặp Duệ Hân đang đi lên tầng hai.

Duệ Thần ngăn Duệ Hân đứng lại rồi hỏi:
"Duệ Hân, em và Tần Dịch quay lại yêu nhau rồi à?"
Duệ Hân mặt tỉnh bơ và lắc đầu:
"Đâu có."
"Vậy thì tại sao hai người lại có vẻ thoải mái với nhau như vậy? Lại còn đưa nhau về nữa?"
"À… bọn em bây giờ chỉ là bạn thôi."

Duệ Thần nghe vậy bèn hốt hoảng:
"Cái gì? Bạn á? Người yêu cũ cũng có thể coi là bạn được sao?"
Có lẽ đối với Duệ Thần đây là một chuyện không thể chấp nhận được nhưng đối với Duệ Hân nó lại là chuyện hết sức bình thường.

Nếu không còn yêu nhau nhưng cũng không tới mức ghét nhau thì làm bạn cũng được.

"Có luật nào lại không cho phép làm bạn với người yêu cũ sao? Anh việc gì phải nhảy dựng lên như thế?" Duệ Hân nhẹ nhàng đáp trả.

"Nhưng…"
"Thôi, em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi, anh về phòng đi."
Rầm!
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng của Duệ Hân bất ngờ đóng sập lại.

Duệ Thần vẫn chưa thể tin được người như em gái mình có thể làm bạn với người yêu cũ mà không có chút khó chịu nào cả.

Nói thật thì trong lòng Duệ Hân vẫn có gì đó nặng lòng nhưng không đến mức khó chịu.

Dù gì thì nhờ có chuyện này Duệ Hân mới có cơ hội trưởng thành hơn, biết suy nghĩ chín chắn hơn và học được rất nhiều thứ.

Không có gì phải hối hận vì quyết định đó cả, đó chắc chắn là quyết định sáng suốt cho cả hai rồi.


Ở chung cư của Tống Hàm và Trần Thiển.

Tối hôm ấy, trong lúc Tống Hàm và Tống Hạ đang ăn cơm tối thì đột nhiên chuông điện thoại của Tống Hạ kêu lên.

Màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi đến, sau khi phát hiện trên đó ghi chữ "Mẹ" Tống Hạ liền vội cầm máy lên rồi chạy ra ngoài.

Dáng vẻ của Tống Hạ có chút gấp gáp dường như lo sợ và không muốn để anh trai biết.

Nhưng việc mẹ anh gọi điện cho Tống Hạ thì anh cũng biết rồi, chẳng qua anh không muốn để tâm tới.

Tống Hạ cầm máy ra bên ngoài phòng khách sau đó bắt máy:
"Alo mẹ à? Có chuyện gì không?"

[Tống Hạ, con vẫn ổn chứ?]
"Vâng, con không sao, thế còn ba?"
Đầu dây bên kia bỗng truyền đến một giọng nói đầy nghẹn ngào như sắp khóc:
[Ba con… bác sĩ nói là không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Mẹ sợ lắm con gái à…]
Nghe tới đây hai mắt của Tống Hạ cũng đỏ hoe lên chứa đầy nước mắt.

Có lẽ bệnh tình của ba đã không còn gì cứu vãn được nữa.

"Con sẽ sớm về thăm ba, mẹ có muốn con nói chuyện với anh Tống Hàm không?"
Mẹ của Tống Hạ ngập ngừng giây lát, sự thật thì bà ấy rất thương anh nhưng vì bất đắc dĩ mới phải làm vậy với anh.

Nếu bà ấy không tuyệt tình đến mức hai năm không thèm gặp con trai thì có lẽ đám đòi nợ đã sớm đến tìm Tống Hàm.

Tống Hàm là người tài giỏi, tương lai sáng rạng đang chờ đón phía trước, ba mẹ anh không thể để món nợ nần của mình tước mất cuộc sống hạnh phúc của con trai.

[Tống Hạ, dù có chuyện gì thì cũng không được nói cho anh trai con biết nhé.

Cứ để nó ghét ba mẹ như hiện tại đi, như vậy còn tốt hơn rất nhiều.]
"Thế còn ba mẹ? Không phải… hai người cũng nhớ anh ấy lắm sao?"
[Không sao đâu con gái, ba mẹ có thể chịu đựng được.

Tống Hạ, ở bên cạnh anh trai con con sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn vì thế hãy ngoan ngoãn nghe lời anh đấy nhé? Phải nghe lời anh và… nhớ là… ba mẹ yêu hai đứa rất nhiều.]
Tút.

Nói tới đây mẹ của Tống Hạ đã không kìm được nước mắt nên mới vội tắt máy đi, bà ấy không muốn để con thấy mình khóc.

Chồng bà ấy - Tống Nghị thì đang nguy kịch, có thể sẽ không qua khỏi nhưng tới lúc chết đi ông ấy cũng chẳng có cơ hội nói lời xin lỗi con trai.

Sau khi cúp máy, Tống Hạ cũng không ngăn được nước mắt mà trào ra ngoài.

Lúc quay đầu lại thì vô tình bắt gặp Tống Hàm, chẳng biết anh đứng đó từ bao giờ nhưng có vẻ như đã đứng đó một lúc.

"Anh…" Tống Hạ nói khẽ.

Thấy em gái khóc mà không rõ nguyên do, Tống Hàm liền đi tới hỏi:
"Tại sao lại khóc?"
Tống Hạ vội lau nước mắt đi rồi lắc đầu.

"Không có gì đâu anh."

"Nhớ mẹ à? Nếu nhớ thì về mà gặp."
"Không…"
"Nhìn mày như vậy anh cứ tưởng mày không biết nhớ là gì chứ? Thôi, nếu nhớ thì quay về mà gặp mẹ, dù sao mày cũng chưa đi học."
Chẳng biết từ bao giờ Tống Hàm đã không còn có cảm giác nhớ ba mẹ, nhớ gia đình nữa.

Không phải vì anh là người bất hiếu mà là những gì cái nơi gọi là gia đình, những người gọi là người thân ấy đã khiến anh không còn thiết tha gì mà nhớ nhung.

"Anh Tống Hàm, ba bị bệnh nặng lắm, anh có thể đi thăm ba được không?"
Tống Hạ đột nhiên gọi Tống Hàm đứng lại rồi nói ra một câu khiến anh đứng chựng cả người.

Tống Hàm lạnh lùng quay mặt lại, khó hiểu nhìn em gái:
"Mày đang đùa anh đấy à? Nói với anh chuyện đó làm gì?"
Trước sự vô cảm của Tống Hàm, Tống Hạ không chịu được mới nói:
"Mẹ vừa gọi điện cho em nói là ba không còn nhiều thời gian nữa.

Ba bị bệnh từ hai năm trước nhưng không hề có dấu hiệu bệnh thuyên giảm.

Ba rất muốn gặp anh để nói câu xin lỗi đó, anh tới gặp ba lần cuối có được không?"
Khi nghe những lời nói này của Tống Hạ đương nhiên Tống Hàm cũng chẳng tin.

Mặt anh vẫn không có chút chuyển biến nào trong khi Tống Hạ đã nước mắt lưng tròng trông có vẻ tội nghiệp.

"Nếu ông ấy thực sự muốn xin lỗi thì tại sao khoảng thời gian trong hai năm qua ông ấy không làm điều đó? Tại sao phải tới lúc nguy kịch mới làm vậy?"
"Anh Tống Hàm..."
"Sự vô tâm vô tình của ông ấy đã khiến anh quên mất việc anh cũng có một người ba.

Anh không nghĩ là mình có thể đối mặt với ông ấy đâu."
Nói rồi Tống Hàm liền mở cửa bước ra khỏi nhà còn Tống Hạ thì vẫn không ngừng khóc.

Cô ấy khóc vì thương ba và anh trai, khóc vì vết thương không bao giờ lành lại của hai cha con họ.

Tống Hàm thẫn thờ gõ cửa nhà của Trần Thiển, anh nghĩ bây giờ anh cần có cô ở bên cạnh.

Cạch!
Cánh cửa vừa bật mở, Trần Thiển đang đắp mặt nạ dở dang thì bị Tống Hàm lao thẳng tới ôm chặt lấy.

Cô bàng hoàng tí thì ngã nhưng vẫn cố đứng vững.

"Tống Hàm, anh sao thế?"
"Anh mệt mỏi quá, em có cách nào đó khiến anh bớt suy nghĩ tiêu cực hơn có được không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui