Ngày hôm sau, Phong Lãng tỉnh dậy trong tình trạng đầu đau như búa bổ, anh từ từ ngồi dậy dựa người vào thành giường.
Đúng lúc Khương quản gia cũng vừa hay đến trước cửa phòng anh.
Ông đưa tay gõ cửa.
*Cốc cốc cốc*
Phong Lãng mệt mỏi nói vọng ra.
“Vào đi”
Khương quản gia mở cửa, trên tay ông là cái khay đựng bát canh giải rượu vừa mới nấu xong cách đây 30 phút, ông đặt nhẹ bát canh xuống chiếc bàn cạnh đầu giường, nhẹ cất giọng.
“Cậu chủ đã tỉnh táo hơn chút nào chưa?”
“Tôi bị sao vậy?”
Khương quản gia thở dài, từ tốn nói.
“Đêm qua tôi nhận được điện thoại của cô Vi Vi, cô ấy nói cậu say quá nên tôi mới xuống nhà đón cậu lên”
“Ừm…”
Phong Lãng ừm nhẹ một tiếng, có vẻ như anh đã nhớ được điều gì đó vào hôm qua rồi.
Đúng lúc này, đột nhiên bụng anh có chút khó chịu, Khương quản gia nhìn thấy liền đưa anh bát canh giải rượu cho anh, Phong Lãng đón lấy rồi đưa từng thìa lên miệng uống.
Trong khi anh đang uống rất bình tĩnh đột nhiên Khương quản gia cất tiếng hỏi.
“Cậu chủ, cậu có nhớ chuyện gì đã xảy ra hôm qua không?”
“Có chuyện gì sao?”
“À chuyện cậu hôn cô Vi Vi ấy”
Nói đến đây, nước canh trong miệng Phong Lãng lập tức phun ra hết sạch, anh ngớ người hỏi lại.
“Ông nói gì cơ? Tôi làm gì trong xe cơ?”
Khương quản gia vẫn bình thản trả lời nhưng thật ra trong lòng ông đang cười thầm trước thái độ của anh…
“Thì việc cậu và cô Vi Vi đã hôn nhau trong xe ấy.
Hôm qua lúc nhận được điện thoại của cô ấy, tôi đã tức tốc xuống nhà ngay nhưng đến khi mở cửa thì lại nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Tôi vì không muốn phá hỏng bầu không khí của hai người nên đã đi lại vào trong nhà đợi tiếp.
Tầm 20 phút sau tôi mới ra đón cậu vào.
Tôi biết tôi nói ra chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của cậu nhưng mà tôi nghĩ cậu cần phải biết nó…”
Tiềm thức của Phong Lãng bắt đầu tua chậm lại hành động ngày hôm qua, đúng thật là anh có hôn Vi Vi chỉ có điều hình như mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Anh ngước mắt nhìn Khương quản gia khẽ hỏi.
“Không sao đâu.
Nhưng chìa khoá xe của tôi đâu nhỉ?”
“À ở trong hộc tủ ngay cạnh đầu giường ấy!”
Khương quản gia vừa dứt lời, Phong Lãng ngay lập tức kéo ngăn kéo tủ lấy chìa khoá tức tốc vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống gara xe.
Vừa vào xe, anh đã đưa tay kéo màn hình có gắn camera kín ở gương chiếu hậu xuống vừa lẩm bẩm.
“Đêm hôm qua…đêm hôm qua…”
Bật camera lên, màn hình nhỏ chiếu lại từng phân cảnh cùng giọng nói được ghi lại trên xe ngày hôm qua, đến đoạn anh đối mắt với Vi Vi nói “Anh thích em”, Phong Lãng tức khắc tắt màn hình đi, không dám xem nữa.
Anh đấm mạnh vào tay lái xe, gương mặt thoáng chốc đã đỏ lựng lên, anh nghiến chặt hai hàm răng lại với nhau, đầu anh bắt đầu khá rối loạn.
Phong Lãng dựa lưng vào thành ghế mà nghĩ ngợi, sao anh lại đi nói như vậy với Vi Vi chứ? Không biết cô ấy có suy nghĩ gì hay không nữa…chắc anh điên mất thôi.
Sau khoảng 30 phút tịnh tâm, cuối cùng Phong Lãng cũng đã bình tĩnh được đôi chút.
Anh hít sâu một hơi rồi thở nhẹ ra, lấy lại tinh thần thong thả lái xe tới công ty.
Vừa bước vào công ty, ánh mắt của anh đã ngay lập tức lia về phía phòng thiết kế tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Đúng như anh dự đoán, Vi Vi đã đến và đang cặm cụi làm gì đó.
Phong Lãng thật sự rất muốn đi đến hỏi cô về việc hôm qua nhưng lại không đủ can đảm.
Anh thở hắt một hơi rồi lại lủi thủi đi về phòng làm việc.
Bước vào phòng đã thấy bàn làm việc được xếp gọn gàng, còn có một cốc cà phê pha sẵn.
Không những thế, trên bàn còn được phân chia từng công việc anh cần làm trong hôm nay.
Trên đó là những tờ giấy note với dòng chữ nắn nót của Vi Vi.
Nào là những giấy tờ dự án cần phê duyệt, nào là lịch hẹn gặp khách hàng đã được sắp xếp, nào là những bản thiết kế trong các giai đoạn cần được chỉnh sửa.
Tất cả đều được chuẩn bị đầy đủ không thiếu thứ gì.
Phong Lãng nhíu chặt mi tâm lại, bình thường những thứ này Vi Vi sẽ đến báo cáo từng việc một chứ không phải được sắp xếp như thế này.
Rốt cuộc hôm nay cô làm vậy là có ý gì?
Phong Lãng bắt đầu đặt ra hàng loạt câu hỏi, anh đột nhiên lại nghĩ rằng cô vì chuyện hôm qua nên bây giờ mới muốn kiếm cớ trốn tránh anh.
Anh giật mình hiểu ra, nhưng cô trốn anh để làm gì chứ, cô đâu có lí do gì để làm vậy.
Phong Lãng sau một hồi vật lộn với mớ suy nghĩ hỗn độn, anh quyết định không nghĩ tới nữa, tập trung vào công việc cần làm trước mắt, cùng lắm thì giờ nghỉ trưa anh sẽ hẹn cô đi ăn trưa và nói chuyện là cùng thôi.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, ấy thế mà đã đến giờ cơm trưa, Phong Lãng gấp tệp tài liệu đang đọc dở lại, đứng dậy dự đi ra ngoài mời Vi Vi đi ăn trưa tiện thể nói chuyện luôn.
Nhưng có điều khi ra đến nơi lại thấy cô đang nói chuyện gì đó với Hàn Dật Thần.
Phong Lãng không chần chừ cũng đi đến đồng thời cất giọng.
“Vi Vi, em nghỉ trưa rồi đúng không? Đi ăn trưa với anh, anh có chuyện muốn nói”
Vi Vi cùng Hàn Dật Thần nghe được giọng nói quen thuộc của người kia cũng cùng nhau ngước mắt lên, Vi Vi cất giọng.
“Sếp Phong! Nãy Dật Thần đã rủ tôi đi ăn trước rồi, xin lỗi sếp nhé!”
Phong Lãng hơi bất ngờ trước lời từ chối của Vi Vi, vì căn bản bình thường hai người vẫn hay đi ăn chung với nhau, nhiều hôm còn tiện thể bàn bạc công việc luôn.
Hôm nay lại bị từ chối thẳng thừng như vậy, đột nhiên anh có chút bối rối.
Phong Lãng gượng cười.
“À không sao…vậy để khi khác cũng được”
Vi Vi mỉm cười nhìn anh.
“Vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi với Dật Thần xin phép đi trước”
“Ừm, tạm biệt”
“Tạm biệt sếp Phong!” Cả hai người cùng đồng thanh.
Dứt lời, Vi Vi thân mật khoác tay với Hàn Dật Thần đi ngang qua người Phong Lãng, người đàn ông âm thầm liếc mắt nhìn theo.
Nhìn thấy nụ cười tươi rói của người con gái ấy đối với người đàn ông khác, cái khoác tay thân mật, Phong Lãng đột nhiên cảm thấy bứt rứt trong người, khó chịu đến mức lạ lùng.
Thật muốn đến giằng người con gái ấy ra khỏi người đó.
Phong Lãng hít sâu thở đều, bình ổn tâm trạng, anh tự nhủ với lòng mình rằng ngày mai nhất định phải nói chuyện được với cô.
Anh mang cảm xúc khó nhằn quay lại phòng làm việc, giờ thì lấy đâu ra tâm trạng mà tiếp tục ăn uống nữa chứ!
…
Vài ngày sau, cứ tưởng rằng sau ngày hôm ấy, Phong Lãng sẽ có thể tìn được cách ở riêng rồi nói chuyện thẳng thắn với cô nhưng ai mà ngờ được từ ngày hôm ấy, hôm nào cô cũng sắp sẵn công việc cho anh từ sáng sớm, ru rú ở trong phòng thiết kế, không tiếp xúc riêng với anh thêm bất cứ lần nào ngoại trừ việc tình cờ đụng mặt nhau lúc giờ nghỉ trưa.
Không những thế Phong Lãng còn cảm giác được cô đang cố tránh né anh cho bằng được.
Và hơn cả chính là hình như mức độ thân thiết giữa Vi Vi và Hàn Dật Thần dần tăng lên thì phải, lúc nào hai người đó cũng dính lấy nhau như hình với bóng.
Cứ mỗi lần Phong Lãng định đến hỏi thăm Vi Vi thì cô lại thêm một lần lấy Hàn Dật Thần ra làm lá chắn khiến anh tức đến nỗi không làm gì được.
Điều đó cũng khiến nhiều lúc anh còn nghe được mấy nhân viên phòng thiết kế đồn đại rằng hai người đó đang yêu nhau…
Ngày hôm nay, cũng giống như vậy.
Phong Lãng bù đầu bù cổ với công việc nhưng khổ nỗi anh lại chẳng thể tập trung được.
Cứ nghĩ tới việc mấy ngày hôm nay Vi Vi đã làm mà khiến anh suy nghĩ mãi không thôi.
Anh gập mạnh chiếc laptop, giơ tay nhìn đồng hồ, thế mà lại đến giờ nghỉ trưa rồi.
Phong Lãng đập bàn đứng dậy, ngày hôm nay anh nhất quyết không để Vi Vi chạy thoát thêm lần nào nữa.
Nói là làm, anh lập tức chạy ra bên ngoài, vừa hay lại nhìn thấy Vi Vi chuẩn bị đi với Hàn Dật Thần như mọi hôm.
Bước chân anh có đôi phần gấp gáp, anh đứng lại rồi nói với lên.
“Vi Vi, chúng ta cần nói chuyện!”
Vi Vi ngơ ngác xoay người lại hỏi.
“Sếp Phong, anh có chuyện gì sao?”
Phong Lãng bối rối gãi tai, cuối cùng anh cũng tìm được lí do.
“À dự án sắp tới cần chuẩn bị một vài thứ.
Em đến văn phòng của anh một lát”
Vi Vi không ngần ngại từ chối.
“Xin lỗi sếp Phong! Nhưng giờ đang là giờ nghỉ trưa mà, đợi tôi đi ăn với Dật Thần về rồi tôi đến được không?”
Nghe lời đáp trả của cô mà bất giác bàn tay của Phong Lãng bỗng siết chặt thành nắm đấm.
Một câu Dật Thần, hai câu cũng Dật Thần, từ khi nào mà cô và tên nhân viên mới lại có thể gọi nhau bằng tên thân mật như vậy?
Phong Lãng liếc mắt nhìn sang tên kì đà vẫn đang đứng đợi sẵn kia mà nghiến chặt răng lại.
Anh không nhiều lời liền tiến đến nắm lấy tay cô kéo đi.
“Việc này quan trọng, không thể chậm trễ được”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...