Tính cách Giang Nhứ vốn rất cương cường, trên đời này có rất ít chuyện khiến hắn hối tiếc.
Nhìn bàn tay Cố Khinh Chu đang buông thõng bên người bỗng từ từ siết chặt đến nổi đầy gân xanh, Giang Nhứ vụt nhận ra niềm vui và phấn khích của đối phương chỉ giống như một chiếc bong bóng, chọc nhẹ sẽ vỡ tan.
Còn hắn, chính là cây kim đáng nguyền rủa kia.
Giang Nhứ lặng thinh nhìn Cố Khinh Chu.
Ngón tay hắn giật giật, chừng như muốn ôm y vào ngực vỗ về, song rốt cuộc chẳng thể làm gì được: “… Tôi muốn suy xét lại về mối quan hệ giữa chúng ta.”
Vẻ mặt hắn hoàn toàn bình tĩnh, không thể hiện ra bất cứ cảm xúc nào, nói là điềm đạm cũng được, bảo rằng nghiêm túc cũng đúng: “Cố Khinh Chu, cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ về mối quan hệ này.”
Dường như Giang Nhứ không biết, dáng vẻ hiện giờ của hắn giống hệt cái ngày hắn nói lời chia tay, chẳng chừa lại cho đối phương dẫu chỉ một đường lui.
Căn phòng tĩnh lặng tới mức tiếng cây kim rơi cũng có thể lọt vào tai, tiếng mưa rào rào cũng len lỏi vọng đến qua cửa sổ đóng chặt, mông lung, hư ảo.
Cố Khinh Chu như đang cố sức kìm nén, hơi thở gấp gáp, mí mắt khẽ run.
Khi đã chịu đựng đến cực điểm, y mới thở mạnh một hơi, thấp giọng thì thầm: “… Lấy thẻ lại, tôi sẽ coi như cậu chưa nói gì.”
Giang Nhứ không nhúc nhích.
Tâm trí hắn hiện giờ cũng rối bời, chỉ có khả năng lặp lại lời vừa nói: “Cố Khinh Chu, tôi nghiêm túc đấy.
Cậu cho tôi thêm mấy ngày, để tôi cân nhắc thật kĩ.”
Đối với Cố Khinh Chu, những ngôn từ này chính là một phiên bản khác của lời từ chối.
Thời cấp ba, Giang Nhứ bảo rằng sẽ suy nghĩ một chút, nhưng Cố Khinh Chu đợi ở sân bóng rổ cả một ngày trời cũng chẳng tìm thấy người.
Khi chia tay, Giang Nhứ cũng nói sẽ suy nghĩ một chút, song đáp án cho điều y chờ đợi vẫn là cự tuyệt, không có câu trả lời thứ hai.
Y đã từng rơi xuống vực sâu, tuyệt vọng đến kiệt cùng sức lực, không lê nổi dù một bước chân.
Phải vật lộn mất năm năm Cố Khinh Chu mới thoát ra khỏi vũng bùn lầy ấy, những tưởng đã bắt được một chút hi vọng sống, nhưng rồi lại bị đẩy xuống một lần nữa.
Cố Khinh Chu im lặng hồi lâu.
Y không thể hiểu, vì sao đã đi đến nước này mà mình vẫn chẳng thể lay động trái tim Giang Nhứ? Cố Khinh Chu ngẩng đầu, hốc mắt dần đẫm nước, thấm ướt lạnh hàng mi, rồi từ từ nhuốm một màu đỏ ké ghê người.
Giang Nhứ nhìn y, nghĩ rằng y sắp khóc.
Chẳng rõ Cố Khinh Chu kìm nén bằng cách nào mà những đầu ngón tay siết chặt bỗng thả lỏng.
Hai mắt y u ám, thẫm đen lại như mực: “Cân nhắc? Cậu có thể cân nhắc những đáp án nào?”
Im lặng một hồi, Giang Nhứ thẳng thắn đáp: “Hai đáp án, hoặc là ở bên cậu, hoặc là không còn liên quan gì đến cậu nữa.”
Trên thực tế, cũng chỉ có thể chọn một trong hai đáp án này mà thôi.
Thế nhưng Cố Khinh Chu không tin rằng Giang Nhứ sẽ chọn câu trả lời đầu tiên.
Đơn giản là họ đang tái hiện lại cảnh tượng năm đó, và kết cục y vẫn là người bị bỏ rơi…
“Giang Nhứ…” Yết hầu Cố Khinh Chu run run, y đưa tay kéo cà vạt, giọng nói trở về với vẻ không nghe ra vui buồn như trước kia, “cậu coi tôi là gì? Nhà từ thiện à? Thiếu tiền thì cặp với tôi, có tiền rồi thì vứt qua một bên?”
Người ta cho vay còn phải thu lãi nữa là.
Giang Nhứ thật lòng muốn suy nghĩ kĩ càng, còn Cố Khinh Chu thì khăng khăng không tin.
Nghe ra hàm ý mỉa mai của đối phương, hắn bất giác đưa mắt nhìn sang: “Vậy cậu muốn sao?”
Cả hai chẳng ai tốt tính, lại thêm có quá nhiều hiểu lầm xen ngang, dường như đối đầu trực diện là cách giải quyết duy nhất tồn tại.
Cố Khinh Chu nhìn hắn, đáy mắt như ứa máu.
Chừng như y muốn cười, nhưng lại chẳng thể cười, đành hạ giọng hỏi ngược lại: “Tôi muốn sao à?”
Y có thể muốn sao đây? Câu này đáng lẽ phải để y hỏi Giang Nhứ mới đúng chứ? Từ đầu đến cuối, hắn mới là kẻ luôn tỏ ra lúc xa lúc gần, phất tay thì đi vẫy tay thì đến.
Cố Khinh Chu chỉ muốn được vui vẻ ở bên hắn, thật vui vẻ ở bên hắn mà thôi…
Đột nhiên Cố Khinh Chu cười ra một giọt nước mắt.
Y bất ngờ đưa tay túm cổ áo Giang Nhứ, hung hăng đẩy hắn vào tường.
Từng từ y thốt ra như con dao hai lưỡi, không chỉ cào xé máu thịt đối phương mà còn tàn nhẫn đâm chém chỗ đau trong lòng mình: “Tôi muốn sao à? Tôi trả tiền bao nuôi cậu đấy, cậu nghĩ tôi muốn cái gì? Hả?!”
Hai mắt y nhòe nước đỏ bừng, dáng vẻ cuồng loạn chưa từng thấy.
Giang Nhứ nghe vậy nắm tay y, lông mày nhíu chặt, nhìn thật sâu vào mắt: “Cậu nhất định phải làm thế?”
Cố Khinh Chu không trả lời mà chỉ tay vào chiếc thẻ ngân hàng trên tủ đầu giường, khóe mắt còn ngấn lệ nhưng vẫn gượng gạo bật cười.
Giọng điệu y lạnh lùng mỉa mai: “Chẳng phải cậu muốn bỏ tôi đấy sao? Vừa đúng lúc tôi cũng chơi chán rồi, cậu ở với tôi một đêm rồi cầm tiền về, sau này không ai nợ ai cả.”
Giang Nhứ biết y giận dỗi, nhưng một ngọn lửa vô danh vẫn bùng lên trong lòng.
Hắn định đẩy Cố Khinh Chu ra, nhưng người kia càng dồn sức đè ép.
Ngay tức khắc, môi hắn nhói đau khủng khiếp.
Mùi máu tươi xộc lên, vị máu hòa với nước mắt đắng chát, Giang Nhứ không tài nào lảng tránh hay chạy trốn.
Hắn đâu ngờ sức lực Cố Khinh Chu có thể ghê gớm đến như vậy, thử mấy lần vẫn chẳng tài nào đẩy ra, mà hắn cũng không dám dùng hết sức.
Trong cơn hỗn loạn mơ hồ, hắn bị đẩy lên giường, giữa răng và môi là mùi tanh của máu, không thể phân biệt được ai với ai.
Trên đời này, Giang Nhứ ghét nhất là bị người khác ép buộc.
Ngọn lửa vô danh trong lòng bùng lên thiêu đốt sạch tâm trí hắn.
Hắn điên cuồng hôn trả, sau đó xoay người đẩy Cố Khinh Chu xuống dưới.
Giang Nhứ đưa tay giật mạnh áo đối phương, mấy chiếc cúc lập tức bung ra, lăn lông lốc trên sàn.
Quai hàm Giang Nhứ nghiến chặt, âm thầm nén chặt cơn thịnh nộ.
Nét lạnh lẽo hiện hữu trong mắt hắn có chút gì đó rất giống với dáng vẻ kiêu ngạo tột bậc thuở thiếu thời.
Hắn rà lưỡi liếm sạch máu trên môi, đến giọng nói cũng thấm đẫm hơi lạnh: “Được, muốn làm đúng không, tôi làm với cậu ——”
Áo sơ mi của Cố Khinh Chu bị giật tung, phơi bày hoàn toàn phần xương quai xanh gầy gò nhợt nhạt.
Giang Nhứ không chạm vào môi y, chỉ làm theo qui trình một cách máy móc, không có bất kì màn dạo đầu âu yếm, cũng chẳng có bất kì sự chuẩn bị nào.
Hắn chỉ đơn giản là lật sấp người kia lại, vụng về khơi dậy thứ cảm giác nguyên thủy nhất.
Bắt đầu từ giây phút ấy, cả hai đều đau đớn muốn chết, nhưng không một ai mở miệng kêu la.
Cố Khinh Chu chẳng mảy may nhúc nhích, nằm bất động trên giường hệt một xác chết.
Đôi mắt y mở lớn, âm u không chút ánh sáng; mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thấm đẫm mái tóc đen dày, trượt xuống da thịt tái nhợt rồi nhỏ thành vệt ướt trên tấm ga trải giường.
Đây là những gì y ép buộc Giang Nhứ.
Nỗi đau là chân thực, hạnh phúc là hư vô, bao năm trước đây là thế, hiện giờ cũng vẫn vậy.
Là y mua dây buộc mình, là y gieo gió gặt bão…
Lửa giận thường chỉ bùng trong phút chốc, khi tỉnh táo nhìn lại những gì đã làm, con người ta mới thấy giật mình.
Vào giây phút lí trí trở về với Giang Nhứ, cả người hắn cứng đờ.
Ánh mắt hắn lướt qua đôi môi Cố Khinh Chu tái nhợt và loang lổ vết máu, sau đó dừng lại nơi vết ướt sẫm màu trên giường – đâu hay là mồ hôi hay nước mắt.
Không kìm được, Giang Nhứ nhắm nghiền mắt, chẳng hiểu vì sao mọi chuyện lại tới bước đường này.
Hắn nhăn nhó rút ra, gom đám quần áo vứt tứ tung, rồi nhanh chóng xuống giường mặc vào.
Cố Khinh Chu bất động rất lâu, những ngón tay thon dài trắng tái riết chặt mép giường, thấp thoáng gồ lên mấy đường gân xanh.
Đoạn, y chậm rãi ngồi dậy.
Chỗ phía sau kia đau như xé, nhưng mặt y không chút biểu cảm, như thể cơn đau đớn ấy đang nằm ở một nơi khác.
Mặc xong quần áo, Giang Nhứ chợt thoáng liếc thấy một vết đỏ tươi trên ga trải giường.
Hắn sững lại, vô thức trông về phía Cố Khinh Chu, vẻ mặt luống cuống như đứa trẻ con mắc lỗi, rất muốn nhận sai nhưng chẳng biết mở miệng nói thế nào.
Cố Khinh Chu không nhìn hắn, chỉ gắng gượng chống người lên, cầm chiếc thẻ ngân hàng trên tủ đầu giường ném đến bên chân Giang Nhứ.
Bởi đè nén quá lâu mà giọng y như bị mài qua giấy ráp, chỉ có một âm tiết lạnh lẽo ——
“Cút…”
Bộ dạng y thảm hại vô cùng, còn thảm hơn cả lúc bị Giang Nhứ vứt bỏ.
Giang Nhứ nheo mắt nhìn y, không động đậy.
Cố Khinh Chu yếu ớt ngẩng đầu, khóe mắt đỏ quạch tương phản rõ rệt với nước da trắng nhợt.
Mái tóc thấm đầy mồ hôi rủ xuống, đôi mắt tối thẫm không một gợn sáng, trân trân nhìn Giang Nhứ.
Khóe môi khô nứt khẽ cử động, thì thào lặp lại: “Cầm tiền của cậu rồi cút đi…”
Dường như chút âu yếm ôn tồn cuối cùng trước đó đã bị xé tan, chỉ để lại một quá khứ ngập máu.
Giang Nhứ mấp máy môi, mặt không biểu cảm xoay người rời đi.
Cửa phòng sập lại, một tiếng ‘thịch’ nặng nề vang lên, rồi mau chóng bị tiếng mưa ồn ào nuốt chửng.
Giang Nhứ không biết mình đã ra khỏi căn hộ kia bằng cách nào.
Tất cả những gì hắn cảm thấy là một khối đá khổng lồ đè nặng trong lòng, bóp nghẹt cổ họng đến khó thở.
Song lửa rừng đã lặng lẽ hừng lên đốt sạch lí trí, không để cho hắn đường quay lại.
Giang Nhứ đi thang máy xuống nhà, tiến vào màn mưa rồi vẫy một chiếc taxi.
Từ đầu đến cuối đầu óc hắn hoàn toàn tê liệt, nhưng đồng thời vẫn vô cùng tỉnh táo.
Chỉ đến khi trở về với căn nhà thuê nhỏ xíu và lạnh lẽo, hắn mới như bị rút cạn sức lực, ngã quỵ xuống giường.
Cái đệt…
Giang Nhứ nhủ thầm, cái đéo gì đây không biết nữa.
Hắn mở mắt nhìn trần nhà, nhưng thứ hiển hiện rõ mồn một trong đầu lại là cảnh tượng ban nãy.
Cảm giác đau đớn kia như vẫn còn vương vấn trên người, hắn còn khó chịu đến thế, đừng nói đến Cố Khinh Chu nằm dưới.
Giang Nhứ xưa nay vẫn luôn vô tâm, đã rất lâu rồi hắn chưa từng phiền não vì ai hay điều gì.
Chẳng để ý đến bộ quần áo ẩm ướt vì dính mưa, hắn nhắm mắt kéo chăn trùm lên mặt, cố gắng ngăn dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Ngỡ rằng ngủ được một giấc cũng tốt, nhưng Giang Nhứ lại không thể khống chế đầu óc của chính mình.
Cố Khinh Chu…
Cố Khinh Chu…
Hắn lặng lẽ nhắm mắt, liên tục lặp lại ba chữ này.
Từng từ rời rạc ghép lại vào nhau, giống như kẻ nọ lạnh lùng xa cách, song cũng chân thành nhiệt huyết vô ngần, nhìn đâu cũng thấy mâu thuẫn.
Giang Nhứ bất thần lấy điện thoại, quẹt tới quẹt lui danh bạ và ứng dụng mạng xã hội.
Khi màn đêm bao phủ bốn bề, căn phòng tối đen như đổ mực, giơ tay không nhìn thấy ngón, hắn mới tắt điện thoại, đứng dậy vào phòng tắm.
Đây chính là thế giới của người trưởng thành – bất luận hôm trước có tan tành vụn nát thế nào, ngày tiếp theo vẫn phải đứng dậy đi làm.
Nước nóng từ vòi hoa sen dội xuống đầu, hơi nóng dần bốc lên trắng xóa trước mắt.
Môi dưới Giang Nhứ xót bỏng râm ran, chạm vào làn nước thì chuyển màu nhợt nhạt.
Hắn ảm đạm nhắm mắt, dựa lưng vào vách tường men sứ lạnh toát, đầu óc trống trơn, vừa như đang suy tư rất nhiều thứ, lại cũng giống như chẳng nghĩ bất cứ điều gì.
Đêm nay Giang Nhứ không ngủ, cả đêm ngồi trên sàn nhà hút thuốc.
Khi trời sáng bạch, xung quanh hắn đã là một đống tàn thuốc, hai mắt vằn đỏ, vẻ mặt tiều tụy mệt mỏi hiếm thấy.
Lúc trước hắn vẫn còn âu sầu về vấn đề tình cảm của mình đối với Cố Khinh Chu.
Giờ thì vừa khéo, hai bên cãi cọ rồi chia tay, hắn cũng không biết có nên tiếp tục âu sầu hay không nữa…
Chắc hẳn là không rồi…
Gần đây Giang Nhứ rất ít khi đến muộn, tuy mỗi lần đến công ty đều sát sạt giờ làm.
Thế nhưng hôm nay hắn tới đặc biệt sớm, ít nhất là khi Lý Tư Ngạo đặt chân vào văn phòng, cả công ty chỉ có mỗi Giang Nhứ và cô em văn thư chấm công.
Lý Tư Ngạo hôm qua thức khuya chơi game nên sáng nay mưu toan đến sớm hoàn thành bản vẽ cho kịp.
Gã không ngờ Giang Nhứ cũng đến sớm như mình, ngạc nhiên liếc hắn: “Tía má ơi, hôm nay mặt trời mọc đằng tây hả? Anh dậy sớm vậy làm gì, cũng có được thưởng thêm méo đâu.”
Giang Nhứ toan trả lời, song bởi cả đêm qua rít thuốc, kết quả là cổ họng khàn đặc không thốt nên lời.
Hắn bèn nín bặt, âm thầm đưa mắt nhìn cửa chằm chằm, tựa như đang đợi ai đó.
Đồng hồ treo tường tích tắc không ngừng, văn phòng thưa thớt dần dà đông đủ, nhưng Cố Khinh Chu vẫn hoàn toàn vắng bóng.
Chẳng biết nghĩ gì mà Giang Nhứ ngẩn người, rồi chợt nghe thấy Phương Hiệp tò mò buôn dưa lê với cô em văn thư: “Này, sao sếp Cố hôm nay chưa đến vậy hử? Chị còn cái hợp đồng cần sếp đóng dấu nữa.”
Cô em văn thư đáp: “Hôm nay sếp Cố xin nghỉ, có gì mấy anh chị để mai đưa ảnh xem vậy.”
-Hết chương 28-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...