Người Yêu Chí Tử


Tôi gật đầu.

Từ sân bay đến đây, ban đầu tôi hoảng sợ nhưng đến bây giờ cơ bản đã bình tĩnh lại.
Người phụ nữ trung niên này nhìn tôi nói: “Theo chúng tôi điều tra, Phó thị mới vừa thực hiện một cuộc kiểm toán dưới sự giám sát của công chúng vào tháng trước, đồng thời các người đã nộp báo cáo kiểm toán lên mạng kinh tế?"
Tôi gật đầu, không nói nhiều.
Bà ta nói tiếp: “Tôi xem qua những báo cáo và kết quả kiểm toán này, phần lớn đều do cô phê duyệt.

Xin hỏi cô có biết về sự thâm hụt tài chính của Phó thị không?"
Tôi nhíu mày, không chính thức trả lời vấn đề của bà ta, chỉ nói: “Đồng chí cảnh sát, cô hỏi những điều này có liên quan đến vấn đề phạm pháp sao?"
Bà ta lắc đầu, cười khẽ: “Không liên quan nhưng được xem là phương pháp dính dáng tới một loạt vấn đề.

Nửa năm trước, kiểm tra an toàn của công ty công nghệ Hoa Việt - một công ty con trong Phó thị đã xảy ra vấn đề, dẫn đến bốn nhân viên chết ngoài ý muốn.

Nhưng quý công ty không xử lý thỏa đáng chuyện này, trái lại còn che giấu.

Cuối cùng, đêm qua đã làm cho một nhà ba người nhảy lầu tự sát, lại gây ra bi kịch.".

ngôn tình tổng tài
"Bốn nhân viên chết ngoài ý muốn?" Tôi đang ngồi, kinh ngạc đến mức đứng bật dậy: “Sao lại là bốn người?"
Thấy vẻ mặt tôi hốt hoảng, không biết tại sao bà ta lại cười lạnh: “Cô không cần giả vờ nữa, người quản lý cuối cùng xử lý những chuyện này đều là cô, cô chắc hẳn phải hiểu rõ hơn chúng tôi."
Tôi trợn tròn mắt nhìn, căn bản không hiểu bà ta nói gì, trong đầu hoàn toàn mất phương hướng: “Tôi không giả vờ.


Tôi mới tiếp nhận mọi việc của Hoa Việt được hơn một tháng.

Chuyện khu nam xảy ra sự cố là nửa năm trước, lúc đó tôi căn bản không quản lý Hoa Việt."
Bà ta cười lạnh: “Cô Thẩm, tôi đã sớm biết những lí do thoái thác này của cô rồi.

Ngoài mặt, đúng là cô mới tiếp nhận Hoa Việt, nhưng trên thực tế cô đã tiếp nhận Hoa Việt từ lúc đảm nhiệm chức Giám đốc Phó thị vào một năm trước.

Lúc đó, vì ông cụ Phó không muốn dẫn tới bàn luận gì khác, một mình chuyển 15% cổ phần Phó thị cho cô, trong đó bao gồm cả Hoa Việt này."
Tôi cảm giác không thể tin nổi, thậm chí không biết nên biện luận cho mình thế nào.
Trong lòng tôi bối rối, chỉ một mực lắc đầu: “Chuyện khu nam căn bản không phải do tôi xử lý, tôi rõ ràng không biết gì hết."
"Cô Thẩm, nói miệng không có chứng cứ.

Một năm qua, cô đã ký tên trên tất cả tài liệu được phê duyệt của Hoa Việt, chúng tôi có thể tìm và so sánh với chữ ký của cô.

Thẳng thắn sẽ khoan hồng, cô không phải là người chịu trách nhiệm trên phương diện pháp lý của công ty, chỉ từng xử lý bốn người mất mạng ngoài ý muốn, chẳng qua lúc xử lý những chuyện liên quan không được thỏa đáng thôi.

Trường hợp này thuộc về tính chất kinh doanh, liên quan đến sự phát triển của Phó thị, còn cô cũng chỉ phải đối mặt với nguy cơ bị đuổi việc, không phải chịu quá nhiều tổn thất."
Tôi nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, đầu óc cũng bắt đầu trở nên rõ ràng.

Đây căn bản không phải là vụ án hình sự, chỉ liên quan đến vấn đề kinh doanh của công ty.

Tôi bình tĩnh lại, nhìn về phía người phụ nữ trung niên trước mặt nói: “Xin lỗi, tôi không thể trả lời vấn đề của cô.

Hành vi của cô lúc này là tạm giam bất hợp pháp, tôi có quyền kiện cô tội vi phạm nhân quyền của tôi, lén tiến hành thẩm vấn hình sự."
Cuối cùng, cho dù điều tra ra vấn đề của Phó thị cũng không thể điều tra đến trên đầu tôi.

Mặt khác, chỉ sợ trường hợp Hoa Việt là do có người cố ý gài bẫy hãm hại thôi.
Lúc này, nếu tôi ở đây nhận tội lung tung, chỉ sợ sau khi tôi ra khỏi đây sẽ trở thành chuột chạy qua đường, ai nấy đều kêu đánh, cũng theo đó mà thân bại danh liệt.
Người phụ nữ trung niên này thấy tôi bình tĩnh lại, không còn bối rối nữa, ngược lại cười nói: “Cô Thẩm đã không định nói chuyện tiếp với tôi, vậy mời cô tìm luật sư đến đưa cô ra ngoài, nói chuyện với nhà đầu tư cổ phiếu Phó thị và Thuận Thành đi!"
"Tôi tất nhiên sẽ làm vậy, không cần bà quan tâm!"
Người phụ nữ trung niên này không nhận được tin tức gì hữu dụng, cũng không cố giữ tôi lại, chỉ bảo tôi gọi luật sư tới hoàn thành thủ tục đưa tôi ra khỏi đó.
Sau khi ra khỏi viện kiểm sát, tôi đi thẳng tới Phó thị.

Tôi vẫn không biết tình hình cụ thể thế nào, nhưng trong lòng hiểu rõ chuyện của Phó thị tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Tôi chạy xe đến cách Phó thị không xa thì dừng lại.

Rất đông người đã chặn kín dưới chân tòa nhà Phó thị.
Tôi không vội xuống xe, lại gọi điện thoại cho Trình Quyết Phong nhưng không ai nghe máy.
Sau đó tôi lại gọi cho Kiều Cao Nghĩa, thật may là anh ta nghe máy.
Tôi cầm điện thoại, nói thẳng vào vấn đề: “Giám đốc Kiều, tôi cần lời giải thích về bốn mạng người ở Hoa Việt!"
Giọng nói bên kia điện thoại hơi khẽ: “Thẩm Mai Trang, tôi cảm thấy bây giờ cô nên quan tâm xem Kiến Hưng có thể sống và ra khỏi phòng phẫu thuật hay không?"

Giữa chân mày của tôi vô cùng đau nhức, tinh thần cũng hơi suy sụp rồi: “Anh ta khi không chạy đến Thành phố K chịu chết là trách nhiệm của tôi à? Một lần gặp tai nạn giao thông còn chưa đủ, bây giờ lại tới một tai nạn máy bay? Giám đốc Kiều, làm người không thể có tiêu chuẩn kép quá đáng.

Anh không thể không nghe nói về chuyện của Phó thị."
"Chuyện của Phó thị, tôi đã căn dặn người đi xử lý rồi.

Chuyện của Hoa Việt, quả thật lúc trước là do cô ký tên.

Ông cụ Phó muốn bảo đảm cho tương lai của cô, một năm trước lại chuyển 15% cổ phần công ty cho cô, chuyện này chỉ có một mình cô biết thôi.

Về phần những tài liệu ký tên ở khu nam cũng đúng là cô ký.

Chuyện này do Kiến Hưng quyết định, cô có thể chờ cậu ấy ra khỏi phòng cấp cứu rồi hỏi!"
Anh ta nói xong thì dừng lại một lát mới nói tiếp: “Thẩm Mai Trang, tôi khuyên cô một câu, có một số việc, nên buông tha được thì buông tha đi!"
"Anh nói vậy là có ý gì?" Tôi hình như rơi vào trong một cái hố to, không ra được.
"Tôi cúp máy trước!" Điện thoại bị ngắt.

Tôi nhất thời ngồi đờ ra trong xe.
Tôi nhìn đám người đông nhịt trước cửa Phó thị, trong lòng không còn tự tin nữa.
Mộng Thu gọi điện thoại tới, giọng điệu rất gấp gáp: “Cậu ở đâu?"
"Phó thị!"
"Tớ tới đón cậu, cậu đừng đi lung tung đấy!" Cô ấy nói xong đã cúp máy.
Mười lăm phút sau, tôi đã nhìn thấy bóng dáng Mộng Thu ở dưới tầng của tòa nhà Phó thị.

Tôi thấy cô ấy chen về phía tòa nhà Phó thị thì vội gọi điện thoại cho cô ấy.
Sau khi bên kia nghe máy, tôi nói thẳng: “Cậu nhìn lại phía sau!"

Cô ấy quay đầu và nhìn thấy được chiếc xe của tôi, sau đó chạy chậm tới chỗ xe tôi, nhìn tôi nói: “Đi thôi, chúng ta quay về chung cư Vân Đồng rồi nói sau."
Chúng tôi trở lại chung cư Vân Đồng.
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc: “Chuyện Hoa Việt là sao vậy?"
Tôi không có cách nào nói rõ ràng được: “Một năm trước, ông cụ Phó đã chuyển nhượng Hoa Việt cho tớ, sau đó cho dù tớ không chịu trách nhiệm quản lý Hoa Việt, nhưng rất nhiều tài liệu đều được ký với danh nghĩa của tớ."
Cô ấy ngẩn người: “Cho nên, bây giờ cậu phải đứng ra gánh tội về trường hợp Hoa Việt à?"
Tôi gật đầu: “Không chỉ vậy, việc kiểm toán do AC và công ty kiểm toán Tín Thích chịu trách nhiệm cũng có vấn đề.

Số liệu do hai công ty báo lên có vấn đề, Cục công thương đã bắt đầu điều tra.

Sợ rằng lần này, thị trường chứng khoán cũng Phó thị sẽ sụt giảm, nếu không thể khống chế tốt, có thể sẽ đối mặt với chuyện phá sản."
Cô ấy cuống lên đến mức đi tới đi lui, nhìn tôi nói: “Bây giờ cậu còn để ý tới Phó thị làm gì.

Cậu phải nghĩ xem mình nên làm gì trước? Trên các trang nhất đều đổ tất cả vấn đề lên đầu cậu, có vài nhà đầu tư cổ phiếu rất cực đoan, cậu phải cẩn thận đấy.

Mặt khác chuyện Hoa Việt, cậu có thể sẽ phải đối mặt với mức tiền phạt không nhỏ đâu.

Cậu phải suy nghĩ trước đã."
Cô ấy dừng lại một lát, nhìn tôi nói: “Nhưng Phó Kiến Hưng bên kia chắc hẳn có thể giải quyết giúp cậu.

Chỉ sợ sau chuyện này, cậu ở Phó thị lại nửa bước khó đi."
Tôi đau đầu gần chết, một đống chuyện ép cho tôi không thở nổi, vùi đầu giữa đầu gối nói: “Phó Kiến Hưng gặp chuyện không may, anh ta đang trong phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố K."
Cô ấy há hốc miệng, thật lâu sau mới nói: “Sao tất cả mọi chuyện đều ập tới cùng lúc vậy?"
Tôi lắc đầu, ngực nghẹn lại tới mức khó chịu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận