Người Yêu Biến Hình

Edit: Thanh Hưng

Ai, hôm qua tươi cười mà hôm nay lại thành khuôn mặt u sầu rồi! Nhìn thư ký Trương vừa nói vừa văng nước miếng trước mắt, cô quả thực là "Vịt nghe sấm" có nghe nhưng không hiểu, xem ra hình như cô không có tố chất làm thư ký!

"Tốt lắm, đại khái tôi đã nói qua với cô một lần rồi, nhưng ba ngày cuối cùng này tôi vẫn sẽ dẫn cô đi vận hành thực tế một lần, cho nên cô đừng quá lo lắng." Thư ký Trương tươi cười rạng rỡ nói với cô.

A di đà Phật, cám ơn trời đất, Ân Tuyên Mai kêu gào trong lòng nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười cực kỳ cảm kích nói: "Cám ơn."

"Được rồi, chuyện đầu tiên là cô hãy cầm mấy phần công văn này vào cho tổng giám đốc đi." Thư ký Trương cười đáp lại cô một tiếng, giao cho cô một tập công văn nói.

"Được." Nhận lấy tài liệu, Ân Tuyên Mai thẳng tắp đi tới gõ cửa phòng làm việc của  tổng giám đốc.

"Vào đi."

Mở cửa, Ân Tuyên Mai đã nhìn thấy Đỗ Vũ Thần đang ngồi trên ghế nhíu mày, đưa bút viết rất nhanh, đây là lần đầu tiên cô thấy anh làm việc, anh bây giờ và anh buổi trưa hôm qua lúc đi ăn cơm với cô có chỗ không giống, anh bây giờ càng thêm một vẻ kiên quyết và nguy hiểm......

"Chuyện gì?" Anh dừng bút ngẩng đầu trầm giọng hỏi.

"Ách, thư ký Trương bảo tôi giao cái này cho anh." Ân Tuyên Mai bị anh nghiêm túc dọa sợ hết hồn, vội vàng nói.

"Để trên bàn là được rồi." Dặn dò một tiếng, anh lần nữa cúi đầu tiếp tục công việc.

"Vâng." Ân Tuyên Mai nhanh chóng đặt tài liệu ở trên bàn làm việc, lẳng lặng rời khỏi phòng tổng giám đốc.

"Trong công việc anh ta có chút kinh khủng đúng không!" Thư ký Trương thấy cô rời khỏi phòng làm việc thì cười hỏi.


"Vâng." Ân Tuyên Mai gật đầu lên tiếng, trong công việc Đỗ Vũ Thần đúng là có chút kinh khủng! Đây là một mặt cô chưa từng thấy: "Đừng lo lắng, anh ta có kinh khủng đến đâu cũng sẽ không đánh người, mắng người, nhiều lắm là giọng điệu dữ tợn nên dọa người một chút mà thôi, cô yên tâm đi!" Thư ký Trương cười nói với cô: "Trước kia lúc tôi mới vừa nhận công việc này thì cũng sợ muốn chết đấy! Sau một thời gian ngắn mới biết tổng giám đốc hoàn toàn là con cọp giấy, sẽ không ăn thịt người."

Ân Tuyên Mai vừa nghe thư ký Trương hình dung anh thành con cọp giấy đã bật cười.

"Hắc, cô cũng đừng nói chuyện này cho tổng giám đốc đấy!" Thư ký Trương làm vẻ khẩn trương nói, trên thực tế cô ấy còn lâu mới để ý Ân Tuyên Mai có nói cho Đỗ Vũ Thần hay không! Dù gì đi nữa thì anh cũng biết cô ấy gọi anh là con cọp giấy rồi.

Điều chỉnh lại vẻ mặt, thư ký Trương nói ra lời nói chân thật trong lòng mình: "Chỉ là nói thật, nếu không phải nhà chồng tôi ở Nam Bộ thì tôi cũng sẽ không từ chức, bởi vì tổng giám đốc Đỗ là ông chủ tốt nhất mà tôi từng gặp, không chỉ có tuổi trẻ tài cao, là người chính trực, lại càng không có quan hệ nam nữ tùy tiện, mặc dù hơi nghiêm khắc một chút với nhân viên công ty nhưng điểm xuất phát của tất cả những thứ này cũng đều tốt, không phải sao? Cho nên Tuyên Mai à, hiện tại cô có cơ hội nhận được công việc này thì cô phải thật cố gắng, nắm cho chặt vào, bởi vì đi theo tổng giám đốc có thể được rất nhiều thu hoạch không tưởng tượng được, cho dù là cách đối nhân xử thế hay là những thứ khác, cô hiểu không?"

"Vâng." Ân Tuyên Mai gật đầu trả lời.

Cô không ngờ Đỗ Vũ Thần là một người tài giỏi như vậy, lại có thể khiến thư ký Trương, một chị đại lăn lộn hơn mười năm trong xã hội khen ngợi. Nói thật ra, rất khó tưởng tượng anh chỉ mới hai mươi (by;tha.hg) tám tuổi, lớn hơn mình ba tuổi mà thôi, ai, cho dù thế nào, về sau cô phải cố gắng lên, nghe nhiều, học nhiều, nhìn lâu là khẩu hiệu của cô, mà sống đến già học đến già cũng chính là tín niệm của cô rồi.

***

Gõ cửa, Ân Tuyên Mai đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Thư ký Trương nghỉ việc đã một tuần lễ, mà công tác của cô cũng đã dần dần đi vào quỹ đạo, có lẽ không cần một tháng là có thể vô cùng thuần thục với chức thư ký này rồi.

"Tổng giám đốc, đây là tài liệu anh cần dùng trong cuộc họp lúc mười giờ sáng." Cô tự mình đưa tài liệu cho anh: "Còn mười phút nữa là đúng mười giờ." Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, cô nhắc nhở nói.

Đỗ Vũ Thần thuận tay nhận lấy tài liệu, cũng nhân lúc cô chưa rút tay về mà nắm lấy tay cô.

"Tổng giám đốc!" Ân Tuyên Mai có chút kinh sợ cao giọng hô, cô thật sự bị dọa giật mình, kể từ sau khi cô tới nhận chức thư ký, anh cũng chưa từng tìm cô đi ăn trưa thêm lần nào nữa, vì thế cho nên hai người đã lâu không có tiếp xúc trên thân thể rồi, nhưng bây giờ......


"Ừm...... Có phải cô là con gái một không, cha mẹ đã qua đời từ sớm, ghét nhất là bệnh viện?" Đỗ Vũ Thần vừa nghiên cứu chỉ tay của cô vừa chậm rãi nói.

"Ách, sao anh biết?" Ân Tuyên Mai sửng sốt một chút.

"Mẹ của cô vào lúc cô...... 5, 6 tuổi thì qua đời, mà cha cô thì qua đời lúc cô mười hai tuổi, có đúng không?" Đỗ Vũ Thần tiếp tục nghiên cứu bàn tay của cô.

"Sao anh biết? Anh biết đoán mạng sao?" Ân Tuyên Mai tò mò hỏi, nhìn anh nghiên cứu bàn tay của cô, cô đến gần một chút để cho tay mình không cần duỗi dài như vậy.

Khóe miệng Đỗ Vũ Thần nhếch lên, ánh mắt tràn đầy nụ cười liếc cô một cái, cô vẫn rất tin đấy! Tất cả điều này đều là anh cho người điều tra nha! Hắc, phụ nữ chính là mê tín như thế, thật đáng yêu.

"Nhìn đường vân này xem......" Anh lấn đến gần bàn tay của cô, chỉ vào chỗ nhiều vân nhất trong lòng bàn tay nói, "Đây là đường ranh giới giữa tình cảm và lý trí, phần bên trên đại biểu tình cảm, mà phần bên dưới chính là đại biểu cho lý trí, những thứ này đều có căn cứ."

Ân Tuyên Mai bày ra nét mặt ham học hỏi nhìn chằm chằm bàn tay mình: "Còn gì nữa không?" Cô nóng lòng hỏi.

"Ừm, được, lại nhìn đường vân này một chút......"

Ân Tuyên Mai nghe vậy cúi đầu nhìn, mà Đỗ Vũ Thần đoán chắc thời cơ, anh ngẩng đầu lập tức dễ như trở bàn tay ngậm chặt đôi môi đỏ mọng mà mình mơ tưởng bấy lâu, đây chính là nụ hôn đầu của bọn họ nha!

"Anh......" Ân Tuyên Mai ngây ngẩn cả người vội vàng lui về phía sau, trước đó tiếp xúc giữa hai người chỉ vẻn vẹn ở ôm eo, kéo tay, mà mới vừa rồi tuy chỉ là chạm nhẹ một chút lại làm cô rung động rất lâu......

Đỗ Vũ Thần không tính buông tay, một tay nắm chặt tay của cô, một tay kia thuận thế ôm hông của cô lên, nhẹ nhàng dùng sức một cái, Ân Tuyên Mai không tự chủ ngã ngồi trên đầu gối anh.

"Ân Tuyên Mai, hình như anh thích em, làm sao bây giờ?" Anh tựa đầu tựa vào lọn tóc bên cạnh vai cô, nhỏ giọng nói "Lời nói ra mà không kinh động được lòng người thì có chết cũng không nguôi".


Ân Tuyên Mai lập tức ngây dại cả người, anh đang đùa giỡn hay sao? "Anh buông tôi ra! Buông tôi ra!" Cô xoay qua xoay lại trên đầu gối anh, giùng giằng muốn dời đi.

Đỗ Vũ Thần hít vào một hơi, đã hơn nửa tháng mà trí nhớ của anh với mấy đêm chung giường chung gối với cô vẫn như mới, khi đó là anh "Có lòng mà không đủ lực", mà bây giờ...... Anh rất muốn cô nha! Nhưng anh không dám, sợ sẽ biến khéo thành vụng, mua dây buộc mình! Nhưng nếu như người đẹp trong ngực cứ không an phận thì chỉ sợ tự chủ của anh sẽ tràn ngập nguy cơ mất......

"Em còn uốn tới ẹo lui như vậy nữa thì anh sẽ không chịu nổi đâu......" Âm thanh tố cáo khàn khàn của anh vang lên bên tai cô, tay vòng eo càng thêm thắt chặt ôm cô càng gần sát mình hơn.

Ân Tuyên Mai nghe vậy bỗng chốc cả người cứng còng lại không dám có bất kỳ động tác nào.

Đỗ Vũ Thần cảm thấy hài lòng cực kỳ với hiệu quả ngôn ngữ của mình, hít thật sâu một cái đè xuống dục vọng của mình, ôm cả người cô nằm dựa vào thành ghế.

"Gả cho anh có được không?" Anh đột nhiên nói.

Nếu như vừa rồi cô mới là ngây dại, như vậy hiện tại quả thực là cô bị dọa sợ, xấu hổ đến mức thiếu chút nữa sùi bọt mép, té xỉu tại chỗ.

"Gả cho anh? Anh điên rồi phải không?!" Cô đề cao giọng nói lên quãng tám.

"Anh không điên, anh biết rõ mình đang làm cái gì." Đỗ Vũ Thần thở dài nói: "Dĩ nhiên, anh sẽ không lập tức bắt em gả cho anh, chúng ta sẽ kết giao trước, hẹn hò một chút, để cho người nhà hai bên đều biết rõ nhau đã rồi mới nói tới chuyện hôn sự."

"Anh điên rồi, anh hoàn toàn không biết em......" Bây giờ Ân Tuyên Mai hoàn toàn nói không ra cái gì mà lý tính, cảm tính, nhìn anh chằm chằm, cô không thể tin mà không ngừng lắc đầu.

"Hiện tại em đừng trả lời vội, chờ sau khi anh đi họp trở lại chúng ta lại nói tiếp."

Nhẹ nhàng thả cô xuống, Đỗ Vũ Thần cầm tài liệu lên, cũng không quay đầu lại đã ra khỏi phòng làm việc, để lại một mình Ân Tuyên Mai ngây người như phỗng đứng ở đó.

Anh có ý gì? Đột nhiên cầu hôn, lại đột nhiên rời đi, bảo cô chờ anh họp xong về bàn lại? Cười chết người, anh tưởng anh là ai hả? Anh nói vài câu là được sao? Hừ, nghĩ hay thật đấy! Muốn cô gả cho anh? Đợi thêm tám trăm năm nữa đi! Quản anh dáng dấp anh tuấn tiêu sái sánh ngang Phan An cái khỉ gió gì, cô mới chẳng thèm đấy!

Anh cho là nhà anh rất có tiền à? Cho dù có tiền cũng là việc nhà anh, có quan hệ gì với cô sao! Tự đại cuồng cộng thêm tự cho mình là đúng, hừ, mình mới không thích cầu hôn của anh đâu!

Một quý tộc độc thân vui vui vẻ vẻ lại không làm, cô cũng không phải là ngu ngốc! Đúng, cô tuyệt đối không phải là ngu ngốc!


***

Rốt cuộc hội nghị dài dòng cũng kết thúc, Lâm Vĩ Chân ở bên trong quả thật sắp ngủ thiếp đi rồi, nếu không phải cô ấy thân là trưởng bộ phận tài chính, lại đúng dịp quản lý đi công tác thì có đánh chết cô ấy, cô ấy cũng sẽ không tới tham gia cái cuộc họp nhàm chán này.

Nhìn phía trước quả nhiên Đỗ Vũ Thần không chút trở ngại, ngắn gọn chính xác kết luận, cô lại chuyển mắt trừng mắt nhìn nhóm người chủ quản mới vừa "Chuyện dài nói ngắn" kia. Ôi trời ơi!!! Thật là làm (di,da,l,qy,do) khó cho tổng giám đốc, mỗi tuần đều phải nghe những người không hiểu nghệ thuật nói chuyện này nói chuyện, cô ấy âm thầm ngáp một cái nghĩ.

"Vậy cuộc họp đến đây là kết thúc." Đỗ Vũ Thần tuyên bố.

Lâm Vĩ Chân nghe thấy câu này lập tức tỉnh táo tinh thần, cũng không để ý ánh mắt của người khác, cô ấy đứng lên đầu tiên, cũng là người đầu tiên nhấc chân dời đi......

"Đúng rồi, có chuyện muốn nói với mọi người một chút......"

Mắt thấy tay nắm cửa ngay trước mặt, phía sau lại truyền đến lời nói của Đỗ Vũ Thần, Lâm Vĩ Chân không cam lòng giảm tốc độ mệt mỏi quay đầu lại đứng ngay ngắn nghe lời, dù sao điểm lễ phép cơ bản này cô vẫn còn hiểu được.

"Nói thật ra chuyện này đơn thuần là chuyện riêng của tôi, nhưng mà tôi nghĩ vẫn nên nói một tiếng với mọi người......"

Nếu là chuyện riêng còn nói cái gì mà nói? Lâm Vĩ Chân nói thầm trong lòng.

"Tôi nghĩ mọi người cũng không xa lạ gì với thư ký Ân, trước đây cô ấy đã làm ở bộ phận tài chính, một tuần trước đã chuyển sang làm thư ký cho tôi......"

Vừa nghe đến chữ "thư ký Ân", Lâm Vĩ Chân phút chốc mở to mắt, ngoáy ngoáy tai, lúc này tổng giám đốc lại nói tới tiểu Mai là có ý gì? Không phải là thừa cơ oán trách, nói xấu cô ấy (ATM) chứ? Trong lòng cô ấy (LVC) ngờ vực suy đoán.

"Khụ, mới vừa rồi tôi đã cầu hôn với cô ấy, tôi muốn sẽ kết hôn trong năm nay....."

Ôi trời ơi!!! Sao lại hoàn toàn ngược lại với tưởng tượng của mình?! Con ngươi Lâm Vĩ Chân thiếu chút nữa rớt xuống, cô ấy trừng mắt chen lên phía trước, giọng nói chúc mừng vang lên khắp nơi làm cô ấy khẳng định không phải là mình nghe lầm; nhìn vẻ mặt tươi cười tiếp nhận chúc mừng của Đỗ Vũ Thần, tuyệt đối không giống bộ dạng anh đang nói bậy! Như vậy, chuyện này là thật đúng không?

Tổng giám đốc muốn kết hôn với tiểu Mai! Oa, tiểu Mai thật có phúc, hai ba lần đã câu được rể rùa vàng, cô ấy (ATM) thật đúng là "Hắc canh trang tương du"* —— cứ không nắm chắc mà xem!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận