“A!”
Một tiếng thét chói tai sợ hãi yên lặng vang lên, kinh động người trong cung, mọi người--- chạy tới cửa phòng Hương Vân công chúa, tò mò nhìn xung quanh.
Hương Vân công chúa đang run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, do rất nhiều cung nữ đang vây quanh, một đôi mắt to nhìn vẻ mặt vô tội trước mặt.
“Ngươi không cần tới nữa! Nếu không…Nếu không ta sẽ kêu lên!” Hương Vân sợ hãi nhìn Lãnh Diễm, còn nhìn cả con ….con chuột nhỏ trong tay nàng.
Con chuột nhỏ đáng thương đang cố gắng biểu diễn kỹ năng lướt ván đặc biệt giữa không trung trước mặt mọi người,-----
“Đừng sợ, nó sẽ không tổn thương ngươi.” Lãnh Diễm đùa dai đem con chuột nhỏ trong tay tiến sát đến chỗ Hương Vân, làm đối phương không khỏi sợ hãi.
Thấy bộ dạng sợ hãi của nàng, trong lòng Lãnh Diễm không khỏi dâng lên khoái cảm trả thù.
Nàng luôn không thích Hương Vân lấy bộ dạng nhu nhược bất lực dẫn tới sự đồng tình của mọi người, bởi vì nàng biết lòng của nàng ta còn ích kỷ hơn so với bất cứ kẻ nào.
“Hương Vân công chúa, là chính ngươi nói cho tới bây giờ chưa thấy qua con chuột, mà ta thân là cung nữ phải tận tâm tận lực với chủ nhân của mình, đạt được nguyện vọng của công chúa, không phải sao? Hiện giờ ta trăm nghìn cay đắng mới tìm được một con chuột nhỏ đáng yêu, ngươi lại đối xử với ta như vậy……”
“Ta không cần! Nhanh mang đi!” Hương Vân sợ hãi lùi vè phía sau, mắt thấy các cung nữ đi theo nàng cũng co rút lại thành một đống.
“Đúng là….” Đôi mắt đẹp của Lãnh Diễm hiện ra một tia trêu cợt, cố ý đi về phía trước một bước “ Vậy về sau ngươi không cần nói ngươi chưa từng thấy qua chuột nha!”
Ngay tại lúc Hương vân sợ tới mức muốn khóc----
“Dừng tay!”
Tay Lãnh Diễm bị người ta thô lỗ bắt được, nháy mắt tiếp theo, vật nhỏ vô tội trong tay nàng bị Long Đan Than giao cho Long Quan Ngữ.
“ Đem cái này đi!”
“Dạ!”
Long Quan Ngữ tiếp được thứ Long Đan Than ném cho hắn, khi phát hiện đó là một con chuột nhỏ cũng bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng vứt ra ngoài cửa sổ.
“Ta mới rời khỏi đây mốt tý, ngươi lại gây rắc rối cho ta!” Long Đan Thanh nghiến răng nghiến lợi trách cứ.
“Quốc vương, ta sợ……”
Lãnh Diễm chưa kịp nói chuyện, đã bị Hương Vân ngắt lời. Chỉ thấy nàng liều lĩnh nhào vào lòng Long Đan Thanh, khóc giống trẻ con.
Nữ nhân dối trá! Lãnh Diễm khinh thường hừ nhẹ.
Nhưng là…. Vì sao nàng lại có cảm giác đau lòng cùng ghen tị?
“Công chúa, hại nàng sợ hãi…nàng không sao chứ?” giọng điệu Long Đan Thanh ngược với lúc trước tức giận, ôn nhu dỗ Hương Vân đang khóc.
Lãnh Diễm nhìn loại đãi ngộ khác biệt này, lại càng làm nàng thêm đau nhức. Nàng có ý đồ hung hăng bỏ tay hắn đang nắm chặt nàng ra, nhưng Long Đan Thanh không cho nàng được như ý, ngược lại hung hăng kéo nàng đến trước mặt Hương Vân.
“Xin lỗi Hương Vân công chúa đi!”
“Ta không sai, việc gì phải xin lỗi?” Lãnh Diễm cảm thấy phẫn nộ.
“Ngươi mói hầu hạ Hương vân công chúa một ngày, liền hại nàng sợ tới mức suýt ngất đi, ngươi còn không biết hối cải?”
“ Nàng đâu có bị dọa ngất?”
“Vẫn còn cãi lại? Ngươi nên hiểu rõ, hiện tại ngươi chỉ có thể phục tùng, không thể phản bác!” Hắn tăng thêm lực đạo bắt lấy tay nàng, nói.
Tay Lãnh Diễm nhanh bị hắn chặt đứt, nhưng vì tự tôn nàng đành nhịn xuống,
“ Là vị chuộc tội nghiệt của ta, không phải sao?” Lãnh Diễm cười lạnh “ Nhưng vị hôn thê nhu nhược của ngươi giống như không thích ta, ta làm cái gì nàng liền chê cái đó.”
“ Nàng có quyền bảo ngươi làm bất cứ việc gì. Đừng quên thân phận của ngươi!”
Lời nói độc tài của Long Đan Thanh làm trong lòng Lãnh Diễm dâng lên một trận lửa “ Thân phận của ta cũng cao quý như nàng! Tự tôn của ta nói cho ta biết, so với hầu hạ cái nữ nhân dối trá như thế này thì không bằng đi làm nô lệ!” nàng phẫn nộ rống to.
Trong mắt Long Đan Thanh lóe ra một tia lạnh lẽo “ Ngươi thích làm nô lệ đúng không? Ta có thể thành toàn cho ngươi!”
Khẩu khí băng lãnh của hắn làm Lãnh Diễm cảm thấy không thích hợp, lửa phẫn nộ cũng tắt hơn phân nửa. Nàng nhìn Long Đan Thanh lôi mình lại gần, mặt hai người cách xa vài tấc, hơi thở của hắn phả vào mặt nàng nhưng trong ánh mắt ẩn chứa bão táp làm nàng cảm thấy sợ hãi.
“Hiện tại ta quyết định đưa ngươi đi làm nô lệ.”
“Cái gì?” Lãnh Diễm quả thật không thể tin được.
Long Đan Thanh giao nàng cho Long Quan Ngữ “ Tống nàng đến phòng cung nữ, để nàng nếm thử cái gì gọi là hành hạ, cho đến khi nàng xin lỗi Hương Vân công chúa!”
Lãnh Diễm vùng vẫy kháng nghị “ Ngươi không thể! Hổn đản! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy…..”
Long Đan Thanh căn bản không nhìn đến sự kháng nghị của Lãnh Diễm, ngược lại ôm Hương Vân, ôn nhu an ủi nàng.
Nhìn thấy cảnh này, tim Lãnh Diễm cũng tan nát. Nàng không lại phản kháng nữa, con mắt đầy hận ý chỉ nhìn hai người chàng chàng thiếp thiếp trước mặt này.
“Long Đan Thanh, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận vì đã đối xử với ta như vậy!”
Nói xong, nàng ngẩng đầu, kiêu ngạo đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, cũng không thấy được sắc mặt trắng nhợt của Long Đan Thanh sau khi nghe thấy lời nàng nói.
Long Đan Thanh nhìn bóng lưng nàng dần dần biến mất, bộ dạng quật cường kia làm hắn vừa tức lại vừa muốn hung hăng ôm nàng, hôn nàng.
Nhưng hắn không thể, cũng không nên có tình cảm với nàng, bởi vì nàng là hung thủ giết chết huynh trưởng của hắn.
Không thể……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...