Một nam tử trẻ tuổi lẳng lặng đứng ở ven hồ yên tĩnh, mái tóc đen dài được cột chặt, mấy sợi tóc trước trán càng làm hiện rõ vẻ tuấn dật của hắn, đôi mắt tối như đêm đen, chiếc mũi thẳng hoàn mỹ, đôi môi khêu gợi phối hợp cùng chiếc cằm cương nghị, toàn thân tản ra hơi thở vương giả trời sinh.
Chỉ là trong mắt hắn lúc này lóe lên một nỗi u buồn không muốn để người ta biết, đôi môi nhếch lên làm lộ rõ tâm sự nan giải trong lòng.
Hắn là nhị Hoàng tử, Long Đan Thanh.
“ Suy nghĩ gì vậy?”
Một tiểu tử tương đối trẻ tuổi hỏi. Tuy hắn mới hai mấy tuổi, nhưng lại là Võ Trạng Nguyên, hiện tại là cận vệ của Long Đan Thanh. Đồng thời cũng là đường đệ (em trai họ) của Long Đan Thanh, được gọi là Long Quan Ngữ.
Ánh mắt Long Đan Thanh lạnh nhạt như băng, vẻ mặt sâu xa khó hiểu.
Ba tháng trước, Vương huynh của hắn sinh bệnh nặng, bệnh tình vẫn không thuyên giảm, tất cả mọi người đều thập phần lo lắng.
Hơn nữa, hắn còn cảm nhận sâu sắc hơn. Hắn thường sẽ đứng một mình giữa đêm mùa hạ như đang khẩn cầu ông trời…..
“ Quan Ngữ, để ta yên lặng một chút.” Hắn nói.
“ Nhưng là…..
“ Ta ở trong này cực kỳ an toàn, đệ có thể lui xuống được rồi.”
Long Quan Ngữ thấy thế nhịn không được mà thở dài. Hắn biết nhị Hoàng tử vẫn chân thành lo lăng cho Vương huynh.
Hắn cũng chỉ có thể lĩnh mệnh “ Vâng”
Long Đan Thanh nhìn hồ nước không giới hạn giống như biển sâu, cạm nhận loại cảm giác bình tĩnh này.
Hiện tại mặt trời chưa mọc, sắc trời vẫn có chút hỗn độn không rõ.
Một mình hắn chậm rãi đứng trên bờ, nghĩ đến tinh thần Vương huynh lúc rời đi luôn tràn đầy sức sống nhưng sau khi trở về lại đột nhiên bị bệnh, tất cả ngự y đều không tìm ra nguyên nhân.
“ Trời ạ! Ai có thể nói cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ?”
Hắn lớn tiếng kêu trước mặt nước im lặng, trả lời hắn cũng chỉ có tiếng vọng của hắn.
Hắn nhắm mắt lại để lắng nghe thanh âm chuyển động trên mặt nước, lại mơ hồ nghe được tiếng hát của nữ tử---
Hắn đột nhiên mở mắt ra, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, muốn tìm ra ai đang hát?
Hắn chú ý tới tiếng hát du dương mê ngươi ấy truyền đến từ sau hòn đá cạnh hồ…..
“ Là ai?”
Hắn nhịn không được, lại làm kinh động người phía sau hòn đá.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người nho nhỏ hiện lên trước mặt hắn.
“ Chờ một chút!”
Hắn không chút suy nghĩ liền đuổi theo, hắn nhìn thấy một nữ tử nhỏ yếu đang liều mạng chạy trốn như trông thấy ác thú.
“Đứng lại!”
Hắn gầm lên một tiếng, đối phương như bị doạ mà nhảy dựng lên, không tự chủ được mà chạy chậm lại.
Hắn xông lên phía trước bắt lấy tay nàng, làm cho nàng không thể không quay đầu nhìn hắn---
“ A!”
Lãnh Diễm sợ hãi kêu lên một tiếng, nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện này, ánh mắt hai người giao nhau, thời gian giống như ngừng lại trong nháy mắt……
Nữ tử này đẹp quá!
Long Đan Thanh cảm thấy trái tim mình không ngừng nhộn nhạo trước nữ tử xinh đep không biết tên này.
Dung nhan nàng như hoa sen, thần thái như hoa nhường nguyệt thẹn, tóc dài như tơ lụa rối tung trên chiếc lưng mảnh khảnh, da thịt trắng nõn như tuyết làm nàng giống như một pho tượng thủy tinh óng ánh trong suốt, chỉ cần khẽ đụng sẽ vỡ.
Làm hắn thích nhất là đôi mắt xinh đẹp của nàng. Hắn thậm chí muốn giữ lấy, một mình hưởng thụ……
“ Ngươi tên là gì? Ở đâu?”
Hắn gắt gao bắt lấy tay nàng, vội vàng ép hỏi, hoàn toàn quên mất thân phận lễ nghi của mình----hắn không giống nhị Hoàng gia cao cao tại thượng mà ngược lại giống Đăng Đồ Tử.
“ Buông! Ta không biết người!” Lãnh Diệm vùng vẫy, muốn thoát khỏi cái nam nhân đột nhiên xuất hiện này.
Nàng cho rằng, sáng tinh mơ sẽ không có người đi lại, cho nên thừa dịp tỷ tỷ còn chưa tỉnh, vụng trôm ra ngoài một chút, ngắm chiếc hồ nổi danh Chu quốc này.
Lại không nghĩ tới sẽ gặp nam nhân liều lĩnh như vậy!
Hắn nóng bỏng mà chuyên tâm như vậy làm nàng cảm thấy sợ hãi… Nàng biết bộ dạng mình không xấu, nhưng ánh mắt người nam nhân này thật sự quá mức xâm lược ……. Nàng bắt đầu cảm thấy được hành vi một mình ra ngoài thật sự quá ngốc.
Vẻ mắt xấu hổ muốn nói của Lãnh Diệm đã vô tình tản ra một loại hấp dẫn, khiến người ta muốn khám phá đóa hoa xinh đẹp này……
“ Ngươi là nữ tử nhà ai? Ta có thể phái người đi cầu hôn----“
“Hạ lưu!”
Nàng khẽ gắt một câu.
“ Ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất nhanh buông ra, nếu không ta liền…..liền……”
“ Liền như thế nào?”
“ Ta liền đánh ngươi!”
Lời nói vừa dứt, tiếng bạt tai thanh thúy liền vang lên!
Không khí giữa hai người lập tức đông cứng lại. Sắc mặt Lãnh Diễm trắng bệch, như là tùy thời đều có thể ngất đi……
Sắc mặt nam nhân trước mặt xanh mét, xem ra một cái tát này của nàng đã làm nổi lên lửa giận của hắn.
“ Chưa từng có nữ nhân nào dám đánh ta……. Ngươi cũng thật dũng cảm!”
“ A!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...