“Tiểu Thụy, em đừng tức giận nữa.” Ở ga tàu điện ngầm, Lôi Khiếu liên tục theo sát Phương Thụy.
“Thôi đi!” Phương Thụy không nhịn được trừng mắt nhìn anh. “Tôi cảnh cáo anh, đừng có đi theo tôi nữa!”
“Tiểu Thụy, em tha thứ cho anh được không?”
“Không!” Phương Thụy trừng anh. “Anh đừng có đi theo tôi! Sắp tới công ty rồi!”
“Vậy thì có liên quan gì?”
“Liên quan lớn ấy!” Phương Thụy vội đi nhanh hơn. “Đừng để người khác biết tôi quen anh!”
“Tiểu Thụy.” Lôi Khiếu đau lòng. “Em không tha thứ cho anh thì anh sẽ đi theo em!”
“Ai nha, thôi đi thôi đi!” Phương Thụy phất phất tay. “Tôi vào trước, không nói với anh nữa.”
Đinh Thiếu Ngạn bị bắt đã là chuyện của ba ngày trước, Phương Thụy không chỉ được tiếp tục làm việc, mà còn vì thành tích xuất sắc nên được thăng chức làm trưởng phòng.
Tuy rằng vẫn còn tức giận, nhưng qua vài ngày, thái độ lạnh lùng của Phương Thụy với Lôi Khiếu cũng đã không còn. Đương nhiên cậu nhanh chóng tha thứ cho anh như vậy cũng là vì mấy ngày nay Lôi Khiếu rất tốt, đánh không trả, mắng không cãi. Thậm chí anh còn quỳ xuống cầu hôn cậu!
Nhưng Phương Thụy cũng không đồng ý ngay, còn rất kiên quyết đuổi Lôi Khiếu ra khỏi nhà. Hừ! Trong lòng tha thứ là một chuyện, nhưng cũng không thể nhân nhượng ngay! Đừng nghĩ cậu chỉ là viên chứ nhỏ mà đòi khi dễ!
“A Thụy đã đi làm rồi à?” Chị Đổng thấy cậu đến, cười nói. “Trong người đã khỏe chưa?”
“Đã khỏe rồi!” Phương Thụy mỉm cười.
Chuyện gián điệp đã được Lôi Khiếu thu xếp ổn thỏa, lấy lí do Phương Thụy bị ốm nên xin nghỉ phép vài ngày.
“A Thụy… Cậu đến rồi à…” Trần Thiên Luân sờ mũi, ngại ngùng nói.
“Ừ!” Phương Thụy toét miệng cười, vỗ vai Trần Thiên Luân. “A Luân, tôi đã trở về!”
Trần Thiên Luân bị thái độ vui vẻ của cậu làm kinh ngạc, suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói. “A Thụy, tôi xin lỗi.”
“Cậu đang nói gì vậy?” Phương Thụy lắc đầu. “Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, đừng nhắc đến nữa.”
“Cảm ơn.” Trần Thiên Luân thành thật nói.
“Được rồi được rồi, làm việc đi!” Phương Thụy phất tay, ba người nhìn nhau cười, tiếp tục làm việc như thường lệ.
***
“Tổng giám đốc, có cần đặt cơm trưa không ạ?” Điện thoại nội bộ vang lên, Lôi Khiếu nhíu mày.
Đã trưa rồi, không biết Tiểu Thụy đi ăn ở đâu nhỉ? Liền nghĩ tới hai ngày nay cậu làm mặt lạnh với anh, trong lòng Lôi Khiếu lại ân ẩn đau.
Chính anh làm việc có lỗi trước, vì đã giấu không nói cho cậu biết mọi chuyện, nên Tiểu Thụy không chịu tha thứ cho anh cũng phải. Nhưng ba ngày nay anh luôn bị đuổi ra khỏi nhà! Nếu không được ôm Tiểu Thụy đi ngủ, anh sẽ tịch mịch mà chết mất!
“Đừng đặt cơm trưa.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Lôi Khiếu phiền muộn đi qua đi lại trong phòng. Thấy đồng hồ sắp chỉ mười hai giờ, đắn đo do dự mãi, cuối cùng Lôi Khiếu kiên quyết mở cửa phòng đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc?” Trợ lý Chu đứng ở ngoài đang muốn gõ cửa giật mình hỏi.
“Có việc gì?”
“Anh phải ra ngoài sao?”
Lôi Khiếu gật đầu. “Ừ. Đi ăn trưa.”
Trợ lý Chu nhìn sắc mặt Lôi Khiếu không tốt, đảo mắt một cái, lập tức nghĩ đến người đã lăn qua lăn lại Tổng giám đốc mấy ngày nay. “Tôi cũng đi.”
Lôi Khiếu trừng hắn. “Cậu đi theo làm gì?”
“Ai nha, huynh trưởng đi ăn một mình sẽ rất tịch mịch!” Trợ lý Chu nói, trong lòng nghĩ lần này lại có trò hay để xem, mình nhất định không được vắng mặt!
Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, Lôi Khiếu cũng không quan tâm, vội vàng đi tới thang máy. “Muốn đi thì cùng đi.” Dù sao anh cũng phải giữ hình tượng của mình.
“Vâng!” Trợ lý Chu vui vẻ giơ tay lên, chạy theo Lôi Khiếu vào thang máy.
***
“A Thụy, lần trước thật sự xin lỗi cậu!” Ở quán mỳ quen, Trần Thiên Luân vẫn còn xấu hổ.
“Tôi đã nói rồi, đừng nhắc lại mấy chuyện quá khứ nữa.” Phương Thụy mỉm cười nhìn hắn. “Cậu và A Vũ thế nào rồi?”
Biết là cậu muốn đổi đề tài, Trần Thiên Luân cũng cười theo. “Cũng không tệ lắm, tôi nghĩ lần này chắc sẽ tiến xa hơn!”
“Vậy chúc mừng cậu!”
“A Thụy, có cần tôi nhờ A Vũ giới thiệu bạn gái cho cậu không?”
“A… cái này…” Cậu đã có bạn trai rồi a!
“Cậu nói cái gì?” Một giọng nói như sấm rền truyền đến từ sau lưng họ. “Ai cho cậu giới thiệu bạn gái cho Tiểu Thụy?”
“Hả?” Hai người đồng loạt quay đầu. Phương Thụy đen mặt, Trần Thiên Luân giật mình sợ hãi, nói năng lộn xộn. “Tổng tổng tổng tổng… giám đốc?”
Lôi Khiếu tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, sắc mặt bất thiện nhìn Trần Thiên Luân.
“Anh làm gì vậy!” Phương Thụy kéo kéo ống tay áo anh. “A Luân là bạn em.”
“Cậu ta ngang nhiên giới thiệu bạn gái cho em!” Lôi Khiếu lạnh giọng nói với Trần Thiên Luân. “Cậu có biết Tiểu Thụy đã là người của tôi rồi không?”
Trần Thiên Luân giật mình mắt mở to, ngón tay chỉ vào Phương Thụy, rồi lại chỉ vào Lôi Khiếu. “Hai người…”
“Bỏ tay xuống, thật không biết lễ phép!” Lôi Khiếu hơi tức giận nói.
“Vâng, vâng.” Trần Thiên Luân toát mồ hôi lạnh.
“Này, anh làm sao thế?” Phương Thụy lạnh mắt nhìn Lôi Khiếu.
Lôi Khiếu lập tức thay đổi thái độ, ủy khuất quay sang nhìn Phương Thụy. “Tiểu Thụy, cậu ta dám giới thiệu bạn gái cho em, làm sao anh không tức giận cho được?”
“A Luân chỉ nói đùa thôi!”
“Vậy cũng không được!” Lôi Khiếu tỏ vẻ sở hữu ôm lấy vai cậu. “Tiểu Thụy là của anh, ai cũng không được động vào!”
“Anh bỏ tay ra trước đã!”
“Không bỏ!” Lôi Khiếu còn muốn nháo loạn.
Trần Thiên Luân há hốc mồm nhìn hai người. Này! Ai nói cho hắn rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Sấm sét từ đâu rạch ngang trời! Sao Phương Thụy với Tổng giám đốc lại trở thành… người yêu?
“Mì tới đây!” Trợ lý Chu bưng cái khay đi tới.
“Tổng giám đốc, mì của anh!”
“Cảm ơn!” Lôi Khiếu lạnh lùng đáp, rồi lại quay sang chỗ Phương Thụy nói. “Tiểu Thụy, đêm nay…”
“Anh nói cái gì?” Phương Thụy lanh lẹ giơ tay che miệng Lôi Khiếu, mắt bắn ra hung quang.
Ánh mắt Lôi Khiếu tỏ ý khẩn cầu.
“Không được!” Phương Thụy kiên quyết cự tuyệt.
Lôi Khiếu nắm tay cậu nói nhỏ. “Đêm nay cho anh ở lại đi, nếu không anh sẽ làm nói ngay trước mặt bạn của em!”
“Anh uy hiếp em!” Phương Thụy trừng Lôi Khiếu.
Lôi Khiếu cười lấy lòng. “Không còn cách nào khác, không ôm em anh không thể nào ngủ được!”
“Anh còn dám nói!” Mặt Phương Thụy đỏ bừng.
“Thật mà.” Lôi Khiếu lắc lắc tay cậu. “Cho anh vào nhà đi, tháng sau anh tới nhà em cầu hôn được không?”
“Anh nói cái gì?” Phương Thụy kinh ngạc há hốc miệng. “Đừng có đùa giỡn!”
“Anh không nói đùa…”
“Anh điên rồi sao, hai nam nhân kết hôn làm sao được?”
“Không sao, anh có quốc tịch nước ngoài, có thể kết hôn đồng tính.”
Phương Thụy vô lực nhìn anh. “Chuyện này để bàn sau đi!”
“Sau là bao giờ? Tháng sau nhé?” Lôi Khiếu vẫn không từ bỏ.
Phương Thụy đá anh một cái, cúi đầu ăn mì.
“Không nói gì tức là đồng ý rồi nhé!” Lôi Khiếu xoa đầu cậu, mặt đầy hạnh phúc cầm đũa ăn mì.
“Này… này…” Trần Thiên Luân trong lúc hỗn loạn không hiểu gì, đôi đũa trong tay rơi cái cạch xuống bàn. Này! Đừng có xem hắn như không khí cỏ cây, giải thích một chút đi chứ! Quan hệ giữa Phương Thụy và Tổng giám đốc rốt cuộc là thế nào!
“Được rồi, ăn mì đi!” Trợ lý Chu tốt bụng cầm đôi đũa nhét vào tay hắn.
“Tôi… Tôi…” Trần Thiên Luân mờ mịt nhìn trợ lý Chu.
“Sao? Chẳng nhẽ muốn tôi đút cho cậu ăn?”
“Không không, tôi ăn tôi ăn…”
Mọi người đều im lặng. Phương Thụy lặng lẽ ngẩng đầu, Lôi Khiếu giống như cảm giác được cùng ngẩng đầu nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, nhu tình vô hạn.
_________
Lời của tác giả:
OK, cuối cùng cũng xong, cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi câu chuyện này. *Cúi đầu*
Mọi người tiếp tục đón đọc những truyện tiếp theo của Lãng nha!o(∩_∩)o
– 127 –
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...