Người Yêu "Anh Em" Của Tôi 1


Ánh mặt trời chói lọi xuyên qua rèm cửa sổ, rọi gay gắt vào một đôi nam nữ đang ôm nhau trên giường.
“Ngô . . . . “ Nhức đầu quá, đến mức như sắp nứt ra, Phương Tiểu Lương rên rỉ, này không phải như hôm qua vì vui thích, mà là vì dư chấn của rượu.
Cô thề, sau này có chết cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe Đồng Liệt Lâm nói.
“Thế nào?” Một tiếng nói trầm thấp vang lên, đôi bàn tay nam nhân cũng vì tiếng rên rỉ của cô mà xoa bóp hai bên thái dương.
“Ừ, tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn.” Bàn tay xoa bóp hết sức chuyên nghiệp, những chỗ đau nhức cũng theo đó mà đỡ hơn.
Đợi đã nào . . . ! Người đàn ông này . . . . Là ai?!
Phương Tiểu Lương mở to hai mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt không thể quen hơn nữa của nam nhân trước mặt.
“Anh anh anh anh anh anh . . . Sao lại ở đây?”
Hắn hắn hắn hắn, trên người hắn thế nào lại không mảnh vải che thân!
“Anh anh anh anh anh . . . . Tại sao trên người, không mặc quần áo?”
Nghe vậy, Đồng Liệt Lâm cười nhẹ ra tiếng, “Lương, em ngủ đến hồ đồ luôn rồi sao? Tối hôm qua em uống rất say, nhưng cũng là em một mực lôi lôi kéo kéo anh đến đùa giỡn trên giường, em quên rồi sao”
Hắn nặng nề nói.
“Còn về phần tại sao anh lại không mặc quần áo, đương nhiên là do em một tay cởi hết ra, hơn nữa em cũng đâu có mặc!” Hắn tà tà trộm hôn lên bờ vai của cô một nụ hôn quen thuộc.
Là cô, là cô một mực lôi kéo hắn lên giường sao?
“Trời, ông trời ơi . . .” Tại sao chỉ mới lần đầu gặp lại, cuộc sống của cô lại trở nên hỗn loạn đến chừng này?
“Lương à, anh không cho phép em hối hận đâu, ít nhất cũng phải chịu trách nhiệm cho trong sạch của anh.” Hắn lấy tay nâng cằm cô lên, từng chữ từng chữ rõ ràng nói cho cô biết,
“Trong sạch của anh?!”
“Đúng.” Mặc dù lần đầu tiên của hắn đã sớm bị một học tỷ năm trên ép cho uống say mà cướp đi ở thời đại học rồi, “ Em phải hoàn toàn có trách nhiệm.”
“Đợi chút. . . Để em suy nghĩ một chút.”
Chuyện này đâu có phải như vậy, cô tối hôm qua, tối qua. . . .
Hắn làm sao có thể khiến cô làm điều tệ hại như vậy được?
“Lương à, em nghĩ game over rồi thì coi như xong sao? Tối hôm qua mặc dù là trong lúc say xỉn, nhưng em nào có quan tâm đến cảm xúc của anh. Đã không biết ơn anh đã đưa em an toàn về nhà, lại còn ra sức xé nát quần áo . . . “ Hắn chỉ trên mặt đất một đống quần áo bị vứt lung tung trên mặt đất – dĩ nhiên là thành quả của hắn, do hắn xé.
“Em em em . . .” Làm sao cô có thể trở nên thô bạo như vậy? Có khác gì một kẻ cường bạo đâu!
“Sau đó em còn đẩy anh vào phòng, nhào tới giường, hơn nữa còn liên tiếp cởi đồ, cởi quần dài của anh . . . “ Hắng càng nói càng hưng phấn.
“Đủ rồi!” Càng nói càng giống như miêu tả một tên dã thú bị động tình, “Ông trời ơi . . . Ta làm sao có thể làm những việc như vậy ? Trời ạ!” Cô lấy tay che mặt, phần vì say rượu mà mặt mày tái nhợt, phần vì cảm thấy có chút co rút trong tim.
“Thật ra thì sự việc cũng không đến nỗi.” Thấy cô như thế, hắn không nhẫn tâm nói lời quá đáng.
“Cái gì không đến nỗi? Em thế nào lại cường bạo anh . . . . Trời ạ!” Cô là dạng người gì lại có thể cường bạo bạn tốt, anh em tốt của mình – ít nhất đối với hắn mà nói, cô vẫn luôn là anh em tốt của hắn.
“Chúng ta không làm những bước cuối cùng.”
“Cái gì?” Cô chựng lại, ngẩng đầu trừng hắn.
Mặc dù hắn cảm thấy vô cùng tiếc, nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì sự bình tĩnh, nếu không cô sẽ nghi ngờ.
“Chúng ta không có làm những bước cuối cùng, nghĩa là anh vẫn chưa tiến vào em, cũng có nghĩa là em vẫn còn thanh bạch.”
“Em hiểu rồi.” Mặt cô đỏ ửng, lặng lẽ ngắt lời hắn.
Nói cách khác, bọn họ vẫn chưa đến tình hình không thể cứu vãn nổi.
“Thật may là . . . “ Nhưng đồng thời, cô lại cảm thấy có chút mất mác . . . .
“Tuy nhiên, chuyện ngày hôm qua em đến dùng thân thể lấy lòng anh là sự thật.” Làm xong liền ngủ say như chết, lay thế nào cũng giống như mất hết tri giác.

“Em . . . . Không phải là đang nằm mơ chứ?” Tất cả đã tới quá mức đột ngột, tới mức cô còn không dám tin là thật, “Em nghĩ ra rồi, bây giờ tiếp tục ngủ một giấc, khi tỉnh dậy nhất định mọi chuyện sẽ lại đâu ra đấy.”
Nói rồi cô kéo cái mền, trùm hết từ đầu đến chân.
“Lương, bất luận em ngủ bao lâu, sự thật nó vẫn là sự thật, bởi vì chuyện chúng ta ngủ một đêm vẫn còn tồn tại.” Bàn tay của hắn khẽ níu lấy cái mền, mềm mại nhẹ nhàng như muốn chạm vào da thịt.
Cô khẽ run, chính vì động tác của hắn quá mức thân mật.
“Lương.” Vật cản là chiếc chăn bất thần bị kéo xuống, hắn thừa cơ hội hôn lên môi cô
Kinh ngạc vì nụ hôn đó một lúc lâu, cho đến khi thật sự tỉnh táo cô muốn đẩy ra thì đã bị hắn sớm khống chế, lôi kéo hai tay choàng lên gáy hắn, cái lưỡi thơm tho của cô giờ không khác gì một tù binh bị nhốt trong cái lưới tình của hắn.
“Lương, không có ai đang hôn lại mở mắt như em cả.” Hắn rời đôi môi của cô, khàn giọng nhắc nhở.
Đợi cô nhắm mắt lại, hắn tiếp tục nhiệt tình hôn, cái lưỡi không ngoan ngoãn chạy khắp môi của cô, sau đó ngậm hàm răng của cô, tiếp đến lại mút rất nhẹ nhàng cái miệng xinh xắn ấy.
Hắn thong thả trêu chọc đùa giỡn cô, ép cô phải chủ động đem lưỡi tiếp cận vào trong miệng hắn, nhưng vì quá xấu hổ, cô không dám thăm dò vào vị trí đó.
Sau hắn đổi khách làm chủ, đầu lưỡi cường hãn tiến vào trong miệng, bàn tay hắn ngọ nguậy đùa giỡn trên ngực cô, ra sức xoa.
“Ừ . . . . . . Ừ . . . . . . “ Cái miệng nhỏ nhắn của cô bị hôn đến tơi tả, cho nên muốn nói gì đều bị chặn lại, chỉ có thể mơ hồ hừ nhẹ, nhưng thanh âm ấy lại làm dục hỏa của nam nhân muôn phần nóng lên.
Một giây kế tiếp, môi lưỡi hắn trực tiếp công kích gò ngực của cô, đem hai nụ hoa bỏ vào miệng, lúc thì bú lấy, chốc chốc nhẹ gặm, khiến cho cô hoàn toàn bị khống chế dưới sự giày vò.
Lúc này, cô lại xấu hổ phát hiện, ở giữa hai chân của mình không tự chủ được đã ướt, cố kẹp chân hai chân, cô thật sự không muốn để hắn phát hiện.
Có điều, giấu đầu hở đuôi, hắn thế nào vẫn phát hiện.
“Lương, em thật là quá mẫn cảm.” Hắn khe khẽ trêu chọc cô.
“Đừng nói nữa.”Cơ hồ cô cho rằng chuyện đã đến mức không thể ngừng lại, thế nên nũng nịu xoay mặt nói, không có ý đồ ngăn cản hành động ngông cuồng tiếp theo của hắn.
“Em không muốn anh nói, thế là muốn hành động sao?” Tựa như sợ cô còn chưa đủ xấu hổ, Đồng Liệt Lâm giờ khắc này lời nào nói ra cũng khiến người ta đỏ mặt tía tai.
“Anh . . ..” Bị hắn nói trúng, cô không sao phản bác được.
Hắn nhẹ giọng cười tà, bàn tay lần nữa hướng đến hoa huyệt của cô, khẽ tách hai cánh hoa ấy ra, sau dùng sức xoa lấy hạt đậu đỏ nằm giữa, ôn ôn nhu nhu vui thích, hại cô quẫn đến không chịu nổi.
“Thoải mái không?” Hắn hỏi.
“A . . . Dùng, dùng sức một chút . . . .” Khoái cảm từng đợt như sóng lấn lướt trào đến, nhưng nhanh chóng bị hắn khống chế, ngăn cho cô không lập tức đạt tới đỉnh.
Cho nên cứ liên tiếp bị đùa giỡn, cô khó chịu đến mức mở miệng cầu xin hắn, cho cô một hoàn mỹ cao triều.
“Vâng lời.” Hắn thình lình thay đổi phương hướng, không đùa bỡn cô nữa mà đi thăm dò huyệt hoa bên trong.
Mười đầu ngón tay Phương Tiểu Lương níu chặt lấy hai đầu gối, chốc chốc nghe được âm thanh ái muội do hắn tạo, đồng thời không chịu nổi khoái cảm, nhất thời phát ra rất nhiều tiếng rên rỉ.
Quá, quá là xấu hổ . .. Nhưng cô thật không có cách nào đẩy hắn ra, chỉ có thể dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, lần lần đạt tới cao triều.
“A a a . . . .” Phần dưới của cô dần chảy ra nhiều dịch hơn hết, chẳng những dính đầy tay hắn mà còn lan tới trên đệm.
Hắn không lập tức rút ra, mà đợi cô hoàn hồn đôi chút, sau đó mới chậm rãi đưa ra.
Sau đó trước ánh mắt vừa kinh ngạc vừa thẹn thùng của cô, hắn bỏ ngón tay vào miệng, liếm sạch.
“Rất ngọt.” Hắn khàn khàn giọng nói.
“Anh . . . Anh . . .” Ông trời, có phải là ông bị ai đánh ngất đến bất tỉnh rồi không? (chị ý đã gọi ông trời rất nhiều lần rồi)
“Lương, hôm nay em muốn cũng không trốn được.” Sau trước ánh mắt của cô, hắn mang dương vật của mình chính thức đưa vào hoa huyệt.
“A!” Hoa huyệt vốn đã ướt át của cô bị truyền đến một hồi những trận đau đớn, nhưng sau một lúc thì không còn thấy đau gì nữa.
“Không cần . . . Nhanh như vậy . . . “
Hai tay Phương Tiểu Lương bị hắn ép đặt bỏ trên cổ, cô khẽ lay động mái tóc dài, giọng điệu vô cùng đáng thương ra sức cầu khẩn hắn.
“Không.” Hắn lạnh lùng cự tuyệt ý muốn của cô.
Tay hắn ôm chặt lấy eo của cô, ngăn chặn ý định chạy trốn.

“Ừ . . . A . . .” Khoái cảm dào dạt khiến hắn càng lúc càng tiến vào, các tế bào thần kinh chạy khắp các giác quan, cô tự động vòng thêm thật chặt cổ hắn, để có thể dễ dàng tiến vào hơn.
“Tiểu Lương, anh . . . Tiểu Lương . . .” Hắn không tiết chế nổi mình, mỗi lần hai người xúc đẩy đều phát ra những thanh âm ngượng ngùng lẫn không dứt tiếng nước chảy, hấp dẫn bất kì nam nhân nào.
“A . . . A . .. .” Giống như đang bơi giữa một đại dương mênh mông, mà khoái cảm là từng đợt sóng dào dạt vỗ vào người, “Đồng . . . Đồng . . .” Mười ngón tay cô đổi sang bấu chặt lấy bả vai của hắn, sau lui về phía sau uốn người lại.
“Em . . . ở đây . .” Chỗ kín truyền đến không biết bao vui thích, hắn ôm lấy chân cô, xâm nhập càng lúc càng mạnh để hưởng thụ.
“Không cần . . . Không cần . . .” Hoa huyệt nhảy cảm kia tựa hồ khiến cô sung sướng đến không chịu được, càng lên đến đỉnh càng khiến người ta e ngại, đến khi hắn thật sự cường thế, cô cũng không có cách nào trốn tránh, cũng không sao cự tuyệt được, cho nên chỉ còn cách ôm lấy lồng ngực của hắn, che giấu đi dung nhan đỏ mị người.
Hắn cười yếu ớt nhìn cô, bỗng dưng hắn tăng thêm lực đạo, vùi thêm sâu vào lỗ huyệt của cô.
Còn cô, thất thanh rên rỉ, “Đồng . . .Chậm một chút . . Chậm một chút . . . em không nhịn được nữa rồi . . .”
“Ngoan, em có thể mà . .. hoàn toàn có thể . .” Thân hình cô hơi ngửa ra, phơi bày trước mắt hắn hạ bộ trắng nõn, và nhanh chóng làm mờ mắt hắn là hai nụ hoa đỏ hồng, kích thích hắn phải cúi đầu, hôn cắn lên đó.
“Anh . . . anh . . .” Hắn biết rất rõ ràng cô không chịu đựng được nhiều hơn, vậy mà nam nhân này lần lượt trêu chọc cô bằng đủ trò.
“Nóng, nóng lắm! Bỏ qua cho em lần này đi . . . Xin anh . . .” Cô không còn cách nào khác ngoài khả năng cầu xin hắn.
“Được . . . Tất cả đều hiến cho em . . .tất cả . . .” Hai tay hắn nâng mông của cô, rồi ngồi dậy, để cô ngồi trên người mình.
Tư thế này nếu hắn tiến vào, cô hẳn sẽ càng cảm thấy khoái cảm.
Rồi hắn dạy cô thế nào để có thể thỏa mãn người tình, thế nào là cưỡi lên người.
“A a a . . . Thật là giỏi . . .” Mặc dù hiện tại ko say rượu, nhưng cô đã mất đi tất cả lý trí, với cô bây giờ, lý trí chính là hắn.
Thật xấu hổ! Cô có phải giống như đang lợi dụng hắn không? Cho là phải đi, cô cũng không có cách nào dừng lại.
Dưới sự giúp đỡ của hắn, cô cưỡi lên người hắn, mỗi lần bị hắn nhét vào chỗ sâu nhất, mật hoa của cô lại thêm một lần ướt đẫm.
“Lương, dùng sức một chút, chúng ta sắp.” Hoa huyệt kia như muốn cắn chặt hắn, muốn hắn đạt tới cao triều – có điều, cô vẫn đang hưởng thụ rất vui vẻ, hắn không muốn phải cởi giáp đầu hàng.
Hễ cô ngồi xuống thì hắn lại dội lên trên, khoái cảm càng tăng thêm gấp bội.
“Đồng . . . Mau, nhanh lên một chút . . .” Đến giới hạn, cô không có lựa chọn nào ngoài việc cầu xin.
“Được, Phương Tiểu Lương.” Đẩy cô lên giường, hắn nâng chân trái cô, không lưu tình mà tiến vào, quyết tâm đem cô vào thiên đường tình dục.
“A a a . . .” Sau một hồi co rút mạnh, cô cuối cùng cũng tiến tới đỉnh, mười ngón tay của hắn vô thức lưu lại trên người.
Cô thở dốc, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong lòng vô cùng sợ hãi, cô rất sợ, sợ trên mặt hắn sẽ xuất hiện vẻ hối hận, giống như năm xưa khi cô hôn hắn.
Cùng một thời điểm hắn cũng cúi đầu nhìn, nhưng trên mặt hoàn toàn không có một tia hối hận, đang mê man nhìn hắn, bỗng nhiên hắn hỏi một câu mà cô thật sự rất muốn độn thổ.
“Đau không?” Hắn chậm rãi rút của mình ra khỏi, lẳng lặng nhìn lại hoa huyệt hồng hồng suýt chút nữa đã khiến hắn phát điên.
Mặt cô đỏ rực, “Đồng Liệt Lâm!”
Cô xấu hổ rống to, hai tay vặn thành hình nắm đấm vung tới hắn.
Hắn chậm rãi đón lấy tay cô, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm cô đang giãy dụa, có một cảm giác dâng lên khiến hắn tự dưng muốn biến thành dục thú lần nữa, muốn từ người cô lần nữa hưởng thụ khoái cảm.
“Lương à, em mới lần đầu tiên, nhưng cũng đừng hấp dẫn anh nữa, nam nhân thường không giỏi tự chủ, nếu như em không nghĩ đến chuyện ngày mai cần phải xuống giường thì cứ tiếp tục giãy dụa đi! Còn không thì ngoan ngoãn dừng lại.” Hắn hào phóng ban cho cô quyền lựa chọn – mặc dù cá nhân hắn tương đối thích chọn lựa thứ nhất hơn.
“Anh!” Nghe đến đó cô dừng hắn việc giãy dụa, chỉ sợ hắn sẽ theo lời đó, đùa giỡn cô cả ngày trên giường.
Vừa nghĩ đến đó, khuôn mặt cô bất thần ánh lên một vẻ thẹn thùng xinh đẹp đến mị người.
“Mặt đỏ như vậy, không phải là đang nghĩ cái gì chứ?” Khó khăn lắm mới nhìn thấy bộ dạng luống cuống này của cô, hắn không nhịn được buông lời trêu chọc.
“Anh, anh nhanh buông tay em ra!” Cô ngượng ngùng gầm nhẹ.
Tư thế hiện tại của hai người phải nói là thập phần mập mờ, mặc dù hành động đã qua còn hơn cả chữ “mập mờ”, nhưng không có nghĩa cô sẽ theo thói quen mà tiếp tục thân mật với hắn – hơn nữa, tư thế bây giờ của cô là : hai chân mở lớn, và đang nằm dưới thân thể hắn.
“Vậy cũng được, có điều anh cần phải giúp em tắm rửa cái đã.” Hắn đột ngột bế cô lên, hướng phòng tắm đi tới.

“Anh . . . đi ra ngoài trước đi!” Cô xấu hổ lấy tay che kín bộ vị quan trọng của mình, cái nhìn chằm chằm của hắn không khác gì chưa được học qua “phi lễ chớ nhìn” cả.
“Anh cái gì cũng cho em xem sạch bách rồi, em còn có ý định gì nữa đây, hơn nữa hiện tại đến đứng em cũng có thể đứng vững nổi sao?” Hắn cố ý hỏi.
“Anh . . . “ Thật đáng ghê tởm! Rõ ràng biết cô đứng không nổi lại còn cố ý hỏi như vậy, hắn chính là muốn cô xấu hổ muốn chết đây.
“Anh cũng không có ý gì . . .” Ý của hắn chẳng qua chỉ là lại lần nữa hung hăng tiến vào hoa huyệt ấm áp của cô hưởng thụ khoái cảm mà thôi, “Chỉ là muốn giúp em rửa sạch thân thể mà thôi, dù sao bộ phân trên người em cũng hầu hết là thuộc về anh rồi mà.” Hắn không ngượng ngùng bày bộ mặt dâm đãng ra nhìn cô.
“Đồng Liệt Lâm ! Đồ sắc lang . . .
Không . . . Ừ . . . “ Vốn muốn mở miệng mắng hắn nhưng đã bị đôi môi của hắn bá đạo chiếm lấy, cho nên câu nói ấy đột ngột trở nên rất mập mờ.
Hắn càn rỡ hôn cô, sau lấy một ít sữa tắm xoa khắp người cô, không chút e dè tiến sâu vào giữa hai chân cô.
Không đến hồi lâu sau, dịch hoa của cô đã dính đầy vào đùi hắn, không khỏi ngăn lên tiếng rên rỉ từ hai người, sau hắn nâng lên một bên đùi cô, mang cái của hắn tiến vào ma sát không ngừng.
“Đồng . . . “ Thân thể cô thật sự rất mẫn cảm, lại gặp phải tình huống này khiến cô không kiềm được phải mở miệng cầu xin hắn tha thứ cho.
“Chị Phương, chị Phương . . .” Ái Lâm đưa tay vỗ vỗ Phương Tiểu Lương, “Chị Phương, chị Phương, chị Phương!” Kiểu này có khác gì là có nghe mà như không nghe thấy đâu.
“Hả?” Phương Tiểu Lương nhất thời giật mình, trố mặt nhìn cô.
“Chị Phương à, mấy ngày chị không đi làm công việc ở đây đã bị dồn ứ rất nhiều, nếu hôm nay chị lại tiếp tục như người mất hồn như vậy thì khả năng phải làm suốt đêm ở đây là rất có thể đó!” Ái Lâm đem một xấp hồ sơ đặt xuống bàn cô, “Hơn nữa, em đã gọi chị rất nhiều lần, chị cũng đều không quan tâm đến.”
Như vẫn chưa đủ, Ái Lâm tiện thể còn ném luôn bộ mặt đáng thương chảy dài trước mặt cô, ý tứ rõ ràng muốn cho trưởng phòng của mình cảm giác áy náy.
Quả nhiên ---
“Chị xin lỗi.” Phương Tiểu Lương nhíu nhíu hai hàng lông mày, cảm thấy có chút không yên lòng nên nói lời xin lỗi.
“Chị à, có phải có tâm sự gì không? Mặc dù em không phải là kẻ hiểu chuyện, cũng thường bị coi là ngây ngốc, nhưng tâm sự của nữ nhân kiểu gì em cũng hiểu được, có thể cho chị chút lời khuyên đó!” Ái Lâm vỗ vỗ lồng ngực mình, phóng khoáng nói.
“Chị ổn mà, em yên tâm đi!” Phương Tiểu Lương hơi lung lay một chút, nhưng vẫn cự tuyệt ý tốt của nàng ta.
Cô, cô làm sao có thể đem chuyện đêm hôm trước . . . Cùng với sáng sớm nay nói cho cô bé đáng yêu này?
Sáng sớm nay trong phòng tắm, Đồng Liệt Lâm bá đạo muốn cô lần nữa, cho đến khi cô bất lực cầu xin, hắn mới miễn cưỡng ôm cô trở về giường. Có điều khi cô ngoan ngoãn ở trên giường mơ mơ màng màng thì lại bị hắn muốn lần nữa. . . .
Vừa nghĩ đến cảnh xuân nồng nàn kia, cô liền cảm thấy trên mặt có chút nóng rát.
Oh! Nhất định là cô vừa đỏ mặt.
Ái Lâm chăm chú nghiên cứu sếp của mình hồi lâu, sau cúi gần tai của cô, “Chị à, có phải hôm qua cùng bạn trai quá sức nhiệt tình, cho nên hôm nay mệt mỏi đến mức không thể đi làm?”
A! Nếu nhìn gần một chút còn có thấy vết hôn còn núp dưới cổ áo cô.
Nghe đến đó, mặt Phương Tiểu Lương lại càng đỏ hơn một chút.
Đúng, cô có lẽ chính là bị Đồng Liệt Lâm quấy rầy vô cùng mệt mỏi, đến mức hôm qua khi ở trên giường, chút cảm giác cũng không có, sáng hôm nay mới bủn rủn tay chân đi tới văn phòng.
Hiện tại khi đứng dậy, cô phải cần đến một vật đỡ lấy mới có thể lê lết đôi chân mềm nhũn
được.
“Chậc chậc! Chị Phương, cổ chị cũng không ít vết hôn này, xem ra anh bạn trai kia đã quá mức nhiệt tình rồi.” Ái Lâm cười cười mập mờ.
“Ái Lâm, không phải em nói có rất nhiều báo cáo cần xử lý sao, mau lấy ra đi, nếu không tối nay chúng ta thật sẽ không thể về nhà.” Cô lập tức ra lệnh cho cô nàng, ngăn chặn câu trêu đùa tiếp theo.
“Ôi ôi, em biết ngay mà, chị còn phải làm thật nhanh mấy đống này để tối nay còn về với bạn trai yêu đương chứ!” Ái Lâm lắc lắc đầu thở dài.
“Trời ạ! Ái Lâm, xin em đấy, bỏ qua cho chị đi!” Tại sao lúc này không có một trận giông tố hung hăng cuốn cô nàng đi, như thế may ra cô có thể yên ổn sống sót.
Cô thật khổ sở mà, một bên bị kí ức tình sắc quấy nhiễu, một bên lại bị cấp dưới giễu cợt trêu đùa . . . Cô thật không thể chịu nổi mà!
“ Được được, đừng tức giận, đừng tức giận.” Nhìn nét mặt từng lúc từng lúc thay đổi của sếp mình, Ái Lâm phần nào biết điều hơn, cười hì hì đi lấy báo cáo.
Phương Tiểu Lương nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, khi khẽ quay người, phần dưới giữa hai chân cô nhất thời nhoi nhói lên đau đớn . . .
Cô cắn chặt môi dưới, ngậm chặt tiếng rên rỉ trong miệng.
Trời ạ! Một ngày một đêm hoan lạc, cái giá phải trả lại đau đớn như vậy.
“Chị Phương, có điện thoại.” Ái Lâm nhanh nhẹn thông báo.
“Ừ.” Phương Tiểu Lương đáp lấy một tiếng, gác tất cả tâm trạng của mình lại rồi bắt máy, “Xin chào, tôi là Phương Tiểu Lương.”
Bên kia một giọng cười nho nhỏ của nam nhân truyền đến, “ Trong công việc em luôn nghiêm túc như vậy sao? Lương.”
“Anh . . .” Vừa nghe thấy thanh âm lôi cuốn của hắn, kí ức tình tự cả đêm kia đột ngột nổi lên rõ mồn một trong đầu cô.
Trời! Chẳng lẽ cô lại sắc nam như vậy sao? Từng giờ từng phút đều nhớ đến hình dáng quyến rũ của hắn đêm qua.

Ôi ôi ôi . . . Tên đàn ông này căn bản là thuốc phiện, vừa ướm thử đã như nghiện.
“Sao thế? Không muốn anh gọi trong giờ làm việc sao?” Đồng Liệt Lâm hỏi.
Nếu cô dám trả lời là “Có”, chắc chắn hôm nay trở về hắn sẽ thưởng cho cô thật hậu về tội thành thực.
“Anh tìm tôi có việc gì?”Né tránh câu hỏi của hắn, cô lảng hỏi sang chuyện khác, “Hay là Lan Nais có việc cần tôi?” Hắn là trợ lý của Lan Nais, cũng có thể là vì việc của công ty mà gọi cô.
Có điều, nghĩ đến hắn tìm đến cô chỉ vì công việc không khác gì xát muối vào tim, cô thật sự cảm thấy rất đau lòng.
Cô cũng thật là mâu thuẫn.
“Là chuyện của anh với em thôi, không liên quan đến Lan Nais.” Vừa nghe từ miệng cô nói tên một nam nhân khá, nhất là đối với Lan Nais – đối địch của hắn, bất thần hắn có chút không vui.
A! Đây là ghen sao?
“Vậy . . . . Anh tìm tôi có việc gì?” Cắn cắn môi, cô hơi chột dạ,nên lẳng lặng nhìn ngó xung quanh xem xem có ai nhìn thấy cô đang nói chuyện phiếm hay không.
“Cơ thể em có khỏe không?” Lời hắn nói ra chính là muốn làm cho cô đỏ mặt, “Sáng nay em còn đứng không nổi, nhưng lại cứ nhất định đòi đến công ty . . .”
“Em, em đỡ hơn nhiều rồi, không sao đâu.” Cô vội vàng ngắt lời hắn, nói ra lời nào càng khiến cô đỏ mặt lời đó.
“Tốt thật không?” Hắn không tin tưởng hỏi lại.
“Em thật sự tốt hơn rất nhiều.” Cô nói lấp liếm.
“Vậy tối nay đến nhà anh được không?” Hắn khàn khàn nói, không hề có ý đồ che giấu chuyện mình đề nghị cô cùng đùa giỡn.
“Em . . . .Em . . . Tối nay có hẹn rồi, không thể . . . .” Đứng trước đề nghị của hắn, cô chỉ có thể câm lặng nói dối, ngón trỏ cùng ngón giữa không tự chủ được bắt chéo lẫn nhau.
Do quá chăm chú nói chuyện, cô hoàn toàn không phát hiện hắn ta đã xuất hiện trước cửa làm việc của cô từ đời nào.
“Vậy sao?” Đồng Liệt Lâm đẩy cửa phòng làm việc của Tiểu Lương, mỉm cười nhìn chằm chằm tay cô.
Đây là thói quen lúc nhỏ cô hay làm lúc nói dối, không ngờ đến khi đã trưởng thành cô vẫn còn giữ động tác này.
“Ừm, dĩ nhiên rồi.” Cô vẫn không biết hắn đã tiến vào văn phòng, cho đến khi cánh tay hắn ôm lấy thắt lưng của cô, khiến bất thần cô kêu lên một tiếng, đến lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn,
“Anh . . .”
“Anh đứng phía sau em từ lâu rồi, chỉ là em không quan tâm mà thôi.”Hắn thỏa mãn vùi mặt mình vào cổ cô, hưởng thụ mùi hương nữ nhân – thứ hương đã quấy rối hắn suốt cả ngày nay.
“Đừng . . .Đây là phòng làm việc.” Thấy Ái Lâm như tên trộm thay cô kéo cửa chớp và cả cửa chính lại, lại còn nhanh chóng giơ bảng hiệu “Xin không quấy rầy” lên mặt, cô biết nàng ta nhất định là đã hiểu lầm rồi.
“Anh muốn em cả ngày.” Hắn khẽ thở dài, tiến sát nút tai của cô, nói nhỏ, “Cả ngày hôm nay, hiện lên trong đầu anh chỉ toàn hình bóng của em, anh không có cách nào làm việc được.”
Hắn ta chỉ toàn dỗ ngọt cô! Có điều, môi của cô không kiềm chế được vẫn nở nụ cười, lồng ngực xen lên vài tia ấm áp.
“Anh không được như vậy đâu.” Cô nhẹ giọng nói với hắn, “Lan Nais rất nghiêm khắc với cấp dưới.” Trừ hồng nhan tri kỉ của hắn ra, tên đó chính xác là một kẻ tiểu nhân vô sỉ.
“Anh không thích em nhắc đên tên kẻ nam nhân nào khác.” Cô đã quá nhiều lần nhắc đến tên tiểu nhân Lan Nais, hắn cực kì không thích chút nào.
Cô nhe răng cười cười với hắn, “Nhớ lại một chút đi, trước đây biết bao nhiêu lần em nhắc đên tên nam nhân khác trước mặt anh mà.”
Hắn ảo não nguyền rủa khẽ một tiếng. Câu này của cô nhắc hắn nhớ đến mục đích đến Iga của mình. Mấy ngày nay vì cô hắn hoàn toàn quên mất nhiệm vụ cấp thiết ấy.
“Tối hôm nay đến nhà anh, được không?” Đồng Liệt Lâm chuyển đề tài.
Những lời này làm cho khuôn mặt đang trở lại bình thường của cô đột ngột chuyển sang màu đỏ ửng, không khác gì con tắc kè hoa, “Em nghĩ là . . .với tình trạng hiện tại, thật không thích hợp để “vận động”.”
Nhìn nét mặt của cô, hắn phá lên cười to, “Nữ nhân, mặc dù anh hiểu rõ em vô cùng khát vọng anh, nhưng mà tối nay thật sự chỉ muốn ôm em ngủ thôi, đừng nghĩ nhiều quá.”
“Anh . . . đồ mặt dày!” Hắn dám xuyên tạc ý của cô! Hừ!
“Chỉ có với em anh mới mặt dày mà thôi!” Hắn kéo cô nép vào lồng ngực ấm áp của mình.
Ôn nhu tựa trước ngực của hắn, lắng nghe nhịp tim đập trầm ổn của nam nhân này, không hiểu sao lòng cô lại phát sinh lo lắng, giống như có chuyện gì sắp xảy ra, mà chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến mối quan hệ này.
Tốt hay xấu? Hay là do cô quá đa nghi rồi?
Người yêu anh em của ta.
Anh mãnh liệt muốn chiếm giữ em như thế
Là vì trách nhiệm hay là vì tình yêu?
Mặc dù rất muốn hỏi hắn cho thật rõ ràng
Nhưng trong lòng lại sợ phải biết đáp án . . .
HẾT CHƯƠNG 6.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui