o
Hai lực mạnh liên tiếp chia cắt đám đông như đao bổ nước chảy.
Đám đông ngả sang hai bên, nhốn nháo quay đầu nhìn về phía lực tác động, trông thấy hai bóng người một trước một sau lao ra ngoài như gió.
Họ không khỏi đưa mắt nhìn theo hai cái bóng ấy…
Mới thoáng chớp mắt đã thấy người trong camera không phải Tây Mộc mà là một gã đàn ông trung niên xa lạ.
Túc Minh Khiêm trong màn hình điện thoại tức thì sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, thảm bay chở cậu đã lao vèo vào app Yêu Đương Đi, đồng thời, màn hình trắng bạc bắn ra, một dòng chữ trực tiếp xuất hiện, Ask gửi cảnh báo:
“Điện thoại trung gian đã bị trộm, có nguy cơ tắt máy, ngắt điện đột ngột có thể làm tổn thương ý thức, xin hãy tạm thời ở trong app đừng rời đi”
Túc Minh Khiêm cau mày: “Tây Mộc đâu rồi?”
Ask: “Đang đuổi theo kẻ trộm.”
Túc Minh Khiêm nhạy cảm bắt lấy từ khóa: “Bây giờ cậu vẫn có thể thấy Tây Mộc? Cậu có thể báo cho Tây Mộc đừng vội đuổi theo tên trộm, tránh xảy ra bất trắc không?”
Ask: “Tôi có thể báo qua thiết bị điện tử gần đây, nhưng xác suất thành công không quá 6.73%.”
Túc Minh Khiêm lại hỏi: “Làm thế nào mà cậu nhìn thấy Tây Mộc?”
Ask: “Tôi kết nối với mạng công cộng, liên kết với tất cả mắt điện tử của trạm tàu điện ngầm này.”
Túc Minh Khiêm đưa ra yêu cầu, cậu không yên tâm: “Tôi cũng muốn vào, tôi muốn thấy Tây Mộc.”
Không có nội dung mới xuất hiện trên màn hình trắng bạc, ánh sáng trong màn hình lấp lóe như thể Ask đang tính toán và đánh giá.
Một hồi im lặng ngắn ngủi, Túc Minh Khiêm lên tiếng lần nữa: “Ask, tôi biết cậu làm được mà.
Hãy đáp ứng yêu cầu của tôi, bởi tôi là người tạo ra cậu.”
Trong lúc chờ đợi, từng giây từng phút như dài thêm.
Túc Minh Khiêm vẫn nhìn màn hình trắng bạc… Rốt cuộc, chữ viết hiện trên màn hình lần nữa:
“Xin hãy đi tới lối vào tàu điện ngầm”
Túc Minh Khiêm làm theo, cậu ra khỏi phòng, đi qua sân vào trạm tàu điện ngầm.
“Vui lòng quẹt thẻ, sắp tiến vào mạng công cộng”
Cậu vừa mới bước vào, quanh người nhất thời đen kịt, tiếp đó, một lớp màng mỏng đột nhiên xuất hiện.
Nó như hiện ra từ trong cơ thể Túc Minh Khiêm, đầu tiên là đường viền hình người, ngay sau đó nhanh chóng phồng lên thành một quả cầu trong suốt khổng lồ, mặt ngoài thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng lộng lẫy dao động.
Túc Minh Khiêm ở bên trong như được bong bóng to bao lấy.
Sau đấy bóng tối rút đi, ánh sáng xuất hiện.
Một không gian màu xanh lam khổng lồ xuất hiện trước mặt Túc Minh Khiêm.
Từng cánh cửa sổ lập lòe ánh sáng rực rỡ lơ lửng trong không gian, từng đường trượt màu lam kết nối giữa các cửa sổ giăng khắp nơi như cầu vượt cũng tựa mạng nhện.
Bên trong còn có những con cá bạc dài dài ngắn ngắn, nhìn kỹ, đó là từng dòng số liệu.
Quả cầu bao lấy Túc Minh Khiêm xuất hiện trên đường trượt.
Túc Minh Khiêm cảm giác một lực tác động tới từ sau lưng, cậu như quả bowling lướt qua đường trượt, đi tới trước một cánh cửa sổ.
Cậu vô thức nhìn ra ngoài, thấy biển quảng cáo cỡ lớn, từng chiếc máy gắp thú, máy đồ uống, cửa hàng nhỏ như ô vuông, thang máy rất dài cùng đám đông dày đặc.
Mình đang nhìn ra ngoài qua mắt điện tử của tàu điện ngầm.
Ý thức được điểm này, Túc Minh Khiêm vội tìm kiếm trong đám đông, lập thức phát hiện bóng dáng Lịch Duyệt Tinh!
***
Lịch Duyệt Tinh điên cuồng đuổi theo suốt chặng đường trong trạm tàu điện ngầm!
Đây là một trung tâm tàu điện ngầm lớn có bốn tuyến tàu giao nhau, đường ngầm rất dài, lượng người qua lại cũng rất lớn.
Lịch Duyệt Tinh kiên định nhìn chằm chằm bóng người trước mắt, dùng hết sức đuổi theo không buông, thấy khoảng cách ngày càng gần, chỉ còn một bước cuối cùng ——
Nhưng bọn hắn chạy tới thang máy.
Đám đông tràn vào, tách cả hai ra lần nữa.
Mũ đỏ lao tới nửa thang máy, mà Lịch Duyệt Tinh bị ép tại lối vào thang.
Mũ đỏ thở hổn hển, quay đầu đắc chí nhìn Lịch Duyệt Tinh.
Dây thần kinh cuối cùng lung lay sắp đổ trong đầu Lịch Duyệt Tinh cũng đứt luôn.
Hắn hung ác nhìn lại đối phương, thử chen vào nhưng không nổi.
Hắn nhìn trái nhìn phải, thình lình lao tới trước cây ATM cạnh thang máy, móc thẻ ngân hàng từ trong túi nhét vào từng máy một rồi lần lượt điền mật mã rút tiền!
Hành động của hắn đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nhân viên tàu điện ngầm cầm loa chạy tới, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì loa trong tay đã bị cướp mất.
Lịch Duyệt Tinh cướp loa, ôm một trăm nghìn tệ tiền mặt rút từ máy đập xuống đất, dùng loa thông báo cho nhân viên nhà ga: “Trong đám đông xuống thang máy có kẻ đội mũ đỏ giật điện thoại di động của tôi, tôi treo thưởng một triệu lấy lại điện thoại, tôi đang ở cạnh thang máy, giờ ở trước mặt tôi có một trăm nghìn tệ! Ai giúp tôi lấy lại điện thoại, tôi sẽ cho người đấy một trăm nghìn ngay tại chỗ và đưa chín trăm nghìn còn lại!
Hắn tiếp tục gân cổ, hét lên giận dữ:
“Người xung quanh cầm điện thoại quay tôi hết đi, đưa tôi lên hot search! Bố ở đây nói cho mày biết nhé mũ đỏ, mày có chạy tới đâu đi nữa, tao cũng sẽ đuổi theo tới tận chân trời góc biển cướp lại điện thoại!!”
Một khoảng dừng ngắn ngủi.
Người xung quanh vô thức giơ điện thoại lên, mở camera, thỏa mãn Lịch Duyệt Tinh.
Nhân viên công tác bị cướp loa hết hồn, sợ Lịch Duyệt Tinh đầu óc chập cheng lại ném tiền xuống, vội vàng lao lên kìm hắn lại: “Bình tĩnh, anh bình tĩnh nào, đừng xáo trộn trật tự giao thông công cộng, quấy rối là phải chịu trách nhiệm đấy!”
Lịch Duyệt Tinh trở tay tóm lấy nhân viên công tác, cảm xúc hết sức kích động: “Tôi muốn báo cảnh sát, điện thoại của tôi bị trộm, chiếc điện thoại này rất quan trọng đối với tôi, tôi không thể làm mất được anh có hiểu không? Mau đuổi theo bắt lấy thằng trộm máy đội mũ đỏ đi ——“
Hắn không từ bỏ nhìn thang máy và bên dưới một lần nữa, hi vọng có thể thấy tung tích mũ đỏ, cũng mong có người tóm mũ đỏ lại đây.
Đáng tiếc bên dưới hơi xôn xao nhưng chẳng có ai đi tới trước mặt hắn.
Nhân viên công tác liên tục an ủi Lịch Duyệt Tinh, đồng thời bình tĩnh tách Lịch Duyệt Tinh với đống tiền dưới chân: “Anh yên tâm, trước hết đừng kích động, anh nói điện thoại của anh bị trộm, cảnh sát nhà ga đã phát hiện thông qua camera giám sát đồng thời phong tỏa kẻ tình nghi rồi.
Kẻ bị tình nghi ăn trộm điện thoại là thành viên của băng nhóm từng phạm tội nhiều lần ở đây, thủ đoạn bọn chúng thường dùng là hành động theo cặp, hợp tác gây án, kẻ có vật biểu tượng trên người trộm điện thoại của người bị hại rồi nhanh chóng chuyển cho đồng bọn ở hiện trường, nếu trong quá trình trộm cắp vô tình khiến người bị hại chú ý, vừa thu hút người bị hại một cách dễ dàng bằng vật biểu tượng, vừa giúp đồng bọn cầm tang vật nhanh chóng thoát khỏi hiện trường…” Anh ta phân tích một đống, cuối cùng nói tới trọng điểm, “Nên dù anh có đuổi kịp mũ đỏ thì cũng không tìm thấy điện thoại đâu, chắc chắn đối phương đã chuyển điện thoại đi rồi…”
Trong quá trình này, Lịch Duyệt Tinh không để ý nhân viên công tác nói gì cho lắm.
Hắn cứ thò người xuống nhìn quanh, muốn tìm ra mũ đỏ trong đám đông.
Nhưng không có đồ mang tính biểu tượng, thực sự không thể tìm ra một tên trộm bình thường trong đám người chen chúc.
Lịch Duyệt Tinh mất hồn vía.
Đã qua mười phút, cảnh sát nhà ga đã tìm được Lịch Duyệt Tinh và đưa hắn vào văn phòng.
Lúc này Lịch Duyệt Tinh đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lịch Duyệt Tinh: “Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án.”
Cảnh sát nói rất thành thạo: “Tôi hiểu rồi, cậu điền hồ sơ trước đã, bị trộm điện thoại à?”
Lịch Duyệt Tinh: “Đây không phải trộm mà là bắt cóc!”
Cảnh sát an ủi: “Ừ, chúng tôi biết cậu sốt ruột nhưng bắt cóc và ăn trộm vẫn có khoảng cách, là hai khái nhiệm khác nhau…”
Lịch Duyệt Tinh tiếp tục: “Tôi có một việc muốn nhờ các đồng chí.”
Cảnh sát: “Tìm lại điện thoại đúng không? Cậu yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng lần theo vụ án có trong hồ sơ.”
Lịch Duyệt Tinh bình tĩnh nói: “Không, tôi muốn các đồng chí giúp tôi đăng thông báo treo thưởng.”
Cảnh sát: “Thông báo treo thưởng?”
Lịch Duyệt Tinh: “Đúng, tôi muốn treo thưởng một triệu lấy lại điện thoại của mình.
Ai trả lại cho tôi điện thoại còn nguyên vẹn, tôi sẽ cho người ấy một triệu.
Tôi nói được làm được, trước tiên có thể để số tiền thưởng trong đồn cảnh sát.”
Cảnh sát: “…”
Anh ta dừng bút ghi chép trong tay, chốc lát, giơ tay ra hiệu cảnh sát hỗ trợ bên cạnh đưa cốc nước ấm.
Anh ta đẩy cốc nước ấm về phía Lịch Duyệt Tinh, thái độ hòa nhã hơn trước nhiều, nói: “Vẫn còn căng thẳng đúng không? Đừng lo, việc cấp bách bây giờ của cậu là khóa tất cả tài khoản thanh toán quan trọng lại đã.”
Lịch Duyệt Tinh lạnh lùng nói: “Tài khoản thanh toán có thể khóa, cái khác thì không.”
Cảnh sát ngờ vực: “Còn gì nữa?”
Lịch Duyệt Tinh: “Vợ tôi ở trong điện thoại.
Nó bắt cóc vợ tôi rồi!”
***
Trong thế giới mạng công cộng, Túc Minh Khiêm ở trong bong bóng, trượt hết con đường ánh sáng xanh lam với những khúc cua cao thấp, theo dõi Lịch Duyệt Tinh qua từng cửa sổ mắt điện tử.
Cậu nghe thấy tất cả những gì Lịch Duyệt Tinh nói, lòng dậy niềm ngọt ngào tựa gợn sóng, ngoài miệng lại hơi phàn nàn: “Tây Mộc xúc động quá, thật ra mình có bị làm sao đâu…”
Một dòng chữ hiện trên vách bong bóng trong suốt.
Ask: “Tiếp xúc với mạng công cộng trong thời gian dài sẽ làm tăng xác suất nguy hiểm chưa biết, xin hay kịp thời trở về app.”
Túc Minh Khiêm đã xác nhận Tây Mộc an toàn, lúc này cậu không kiên trì nữa, cuối cùng nhìn thoáng qua thế giới mạng chói lóa như đại dương rồi đi cùng Ask trở về app.
Trở lại app, Túc Minh Khiêm ngồi trên ghế trầm tư một lúc, hỏi Ask: “Trạng thái hiện giờ của điện thoại Tây Mộc là gì?”
Ask: “Tắt máy.”
Túc Minh Khiêm: “Có thể chạy chương trình tự khởi động của điện thoại không?”
Ask: “Có thể.”
Túc Minh Khiêm: “Tự khởi động.”
Ask: “Tự khởi động thành công.”
Túc Minh Khiêm: “Xác định hoàn cảnh xung quanh.”
Ask: “Hoàn cảnh an toàn.”
Túc Minh Khiêm lại đứng dậy: “Để tôi xem màn hình.”
Đi qua con đường quen thuộc, Túc Minh Khiêm lại tới màn hình lần nữa.
Cậu cẩn thận vào máy ảnh, mở camera nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng cũ kỹ khá lộn xộn, gần đó có rất nhiều điện thoại tắt máy.
Túc Minh Khiêm: “Tên trộm còn ở trong phòng không?”
Ask: “Đã ra ngoài hai phút trước, xác suất trở về trong ba phút là 87.95%.”
Ba phút, đủ rồi.
Túc Minh Khiêm nhớ lúc Lịch Duyệt Tinh đuổi theo tên trộm không xách đồ theo.
Cậu gọi điện cho trạm tàu điện ngầm, nói rõ mình bỏ đồ tùy thân ở tuyến nào toa xe nào, nhờ nhân viên bảo vệ lưu ý giúp; tiếp đó cúp máy rồi gọi định vị tới bốt điện thoại gần nhất báo cảnh sát.
Túc Minh Khiêm: “Tôi muốn báo án, số điện thoại này bị mất trộm, nhưng tôi đã thành công định vị được nó, tôi có thể thêm Wechat của cảnh sát để gửi địa chỉ thời gian thực của điện thoại không?”
Cảnh sát: “…”
Cuộc gọi báo cảnh sát thứ hai cũng kết thúc rất nhanh.
Bên ngoài truyền tới một vài tiếng vang, hình như có người muốn vào.
Túc Minh Khiêm tranh thủ thời gian cuối cùng, gọi điện nhà, muốn báo bình an cho Lịch Duyệt Tinh —— đáng tiếc điện thoại đổ chuông hồi lâu mà không ai nhấc máy, “cạch” một tiếng, cửa mở ra, có người trở về.
Ask lập tức làm mờ màn hình điện thoại.
Túc Minh Khiêm náu mình trong góc tối, nghe thấy tiếng trò truyện phát ra từ bên ngoài.
“Mày xem hot search Weibo chưa? #Một chàng trai Thượng Hải làm mất điện thoại ở nhà ga tàu điện ngầm, tuyên bố treo thưởng một triệu#, lên cả trên tin tức xàm xí hôm nay luôn, tiêu đề không khác hot search là mấy, #Chàng trai Thượng Hải làm mất điện thoại, ném một trăm nghìn tại hiện trường nhờ người đuổi theo#”
“…”
“Chính là cái thằng khùng đuổi theo tao nửa nhà ga, còn kêu trả lại vợ cho nó đấy”
“…”
“Điện thoại trước đấy tao đưa mày đâu? Bọn mình trả lại nó, lấy một triệu, mỗi đứa năm trăm nghìn”
“…”
“Sao mày không nói gì?”
Giọng nói sâu xa vang lên.
“Một triệu chia hai, chẳng thà một người lấy”
Hai mươi phút sau, cảnh sát lần theo tín hiệu định vị phá cửa vào, thấy băng nhóm tội phạm đang đánh nhau, mặt mũi bầm dập ngã trên đất.
Thế là tin tức xàm xí hôm nay được sửa lại là:
“Chàng trai treo thưởng một triệu tìm điện thoại, khiến nhóm trộm tranh chấp nội bộ, chủ động báo cảnh sát gửi định vị, đánh nhau tranh báo cáo”
o
Alice: Người ta đã vội thì chớ mà còn phải nghe giải thích quy trình gây án =))))))
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...