Người Yêu 2d FULL


o
Gene là mật mã mà Thượng Đế biên soạn cho loài người.
Vậy thì loài người, có thể biên soạn Thượng Đế không?
——“Biên soạn Thượng Đế”
Máy bay lướt trên đường bay, bay lên bầu trời điểm đầy sao trong màn đêm thăm thẳm.
Tại chỗ ngồi gần cửa sổ, Lịch Duyệt Tinh bật đèn ngủ, lật xem bản thảo trong máy tính.

Tệp tin không dài, tổng cộng chỉ có hơn hai mươi nghìn chữ, là một tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ngắn, trong truyện nghiên cứu “Thượng Đế” là gì.
Hắn nhìn lại nguyên văn của mình:
“… Trong vũ trụ này, thuận và nghịch, âm và dương, sống và chết, đúng và sai, lựa chọn và không lựa chọn, mỗi một hành vi và trạng thái của con người đều có thể được khái quát thành hai loại, vô số suy nghĩ phức tạp của con người, cũng chỉ hướng về hai loại trạng thái.
Đơn giản hóa tất cả về định nghĩa ban sơ, là 0 và 1.”
Từ 0 và 1 nguyên thủy nhất đến ngôn ngữ máy (1), sau đó tới hợp ngữ (2), rồi đến nhiều loại ngôn ngữ bậc cao (3).
Sự phát triển của ngôn ngữ máy tính có xu hướng ngắn gọn và dễ hiểu.
Dựa trên xu hướng thực tế này, Lịch Duyệt Tinh dự đoán, tương lai sẽ có một “ngôn ngữ số 0”.

Ngôn ngữ số 0 được định nghĩa từ mô hình tư duy, những ưu điểm tự nhiên của loại ngôn ngữ này sẽ giúp con người mở ra một hướng nghiên cứu mới:
Đầu tiên là dùng tư duy đan thành một đại não, sau đó thực hiện đối thoại giữa đại não và đại não.
Chương trình được viết bằng ngôn ngữ số 0, cũng là một siêu AI có khả năng tư duy thực sự.
Qua đây, Lịch Duyệt Tinh tiến tới suy nghĩ về định nghĩa của Thượng Đế chân chính:
Rốt cuộc thì nó là gì, có phải là một siêu não bộ với khả năng tính toán vô hạn không?
Cuối truyện, Lịch Duyệt Tinh để nhân vật chính tìm được Thượng Đế.
Siêu não bộ không phải Thượng Đế, dù cho nó đại diện cho đỉnh cao của nền văn minh khoa học công nghệ, nó cũng không phải Thượng Đế.
Nhân loại là một phần của 0 và 1, nền văn mình là một phần của 0 và 1, mà khoa học công nghệ là một điểm trong nền văn minh, nó cũng chỉ là một phần của 0 và 1.
Thượng Đế là tập hợp của tất cả 0 và 1, nhưng loài người không cần phải kính sợ Thượng Đế.
Con người luôn lựa chọn giữa 0 và 1, con người luôn biên soạn Thượng Đế.
Đọc lại truyện này, Lịch Duyệt Tinh cảm thấy khá phức tạp.
Truyện này thật sự rất ngắn, nhưng xét về mức độ hiện diện và ký ức, nó được xếp vào top 3 trong sự nghiệp sáng tác mười năm của Lịch Duyệt Tinh.
… Bởi đây chính là tiểu thuyết được đính kèm trong học bạ, gửi nhầm cho trường.
Nghĩ kỹ thì, năm ấy lúc hắn đăng ký học thạc sĩ tại đại học B.A.Fc, Minh Khiêm cũng đang học ở trường này.

Khả năng hồ sơ hắn gửi qua bị Minh Khiêm thấy, mặc dù rất nhỏ, song không phải không có.
Sau đó thì sao?
Lịch Duyệt Tinh kìm lòng chẳng đặng nghĩ tiếp.
Minh Khiêm nhìn thấy truyện ngắn này, nhiều năm sau, vào đêm trước ngày công bố Ask với thế giới, cậu nhắc lại chuyện này với hắn.
Em ấy muốn giãi bày điều gì? Chuyện này có liên quan gì với buổi họp báo?
Lịch Duyệt Tinh lại lục thư mời cùng tờ gấp (4) của buổi họp báo từ trong ba lô.
Khi nhận bưu kiện, hắn đọc thư mời cũng chẳng để ý nhiều đến tờ gấp.

Giờ mở lại nhìn kỹ, rất nhanh đã phát hiện, trong buổi họp báo, ngoài giới thiệu Ask thì còn giới thiệu một thứ khác.
 “Ngôn ngữ số 0”, một ngôn ngữ máy tính hoàn toàn mới.
Lúc nhìn thấy bốn chữ này, tay Lịch Duyệt Tinh run lên.
Lòng hắn nảy sinh một suy đoán, lại cảm thấy suy đoán ấy quá đỗi hoang đường, hoang đường tới mức ngay cả trong mơ cũng khiến người ta không tin nổi.
Thế nhưng…
Ask là siêu não bộ.
Mũ bảo hiểm đại diện cho việc Ask đã đọc hiểu tư duy.
Và ngôn ngữ số 0.
Cơn run trên tay đã lan khắp toàn thân Lịch Duyệt Tinh.


Ngồi trên ghế máy bay, hắn nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau.
Đó là sự sợ hãi, kích động, hi vọng xa vời, và cả khát khao.
Thậm chí hắn còn nhớ ra, chẳng trách Túc Minh Khiêm lại đến quán cà phê hắn thường ghé, bởi trong truyện ngắn đó, hắn gắn đam mê ấy vào nhân vật chính.
Bên ngoài cửa sổ máy bay, không biết bầu trời đã thay đổi từ bao giờ.
Họ vẫn đang ở trong trời đêm đầy sao, nhưng đã thấy được bầu trời xanh cùng mặt trời đỏ phía xa xa, ngày và đêm cùng xuất hiện trên một khoảng trời, nhẹ nhàng lướt qua một đường ranh giới, là âm và dương, là 0 và 1.
***
Ngày 21 tháng 5, buổi họp báo trí tuệ nhân tạo liên minh đa quốc gia được tổ chức tại Mỹ.
Đây là thời gian vào hội trường trước khi buổi họp báo chính thức diễn ra.
Từng chiếc sedan*, từng nhà khoa học đến từ các quốc gia trên thế giới, từng quan chức chính trị cấp cao được vệ sĩ hộ tống và vô số phóng viên vác đủ loại ống kính dài ngắn cùng tới.
*Sedan hay saloon, là một loại ô tô chở khách mà thân xe đại thể chia làm ba khoang: khoang động cơ, khoang hành khách và khoang hành lý
Lịch Duyệt Tinh đứng ở đây, chợt cảm giác mình như con tôm con tép giữa một đám ông to bà lớn, tức thì thấy sợ.
Hắn sợ hãi bước đi chậm rãi giữa đám đông, tiến dần từng chút một về phía trước, chỉ là một con đường một hai trăm mét mà đi mất hai mươi phút.
Lúc tới nơi, gần như tất cả người tham dự đều đã vào hội trường, Lịch Duyệt Tinh lập tức lộ ra.
Nhân viên công tác của buổi họp báo ngờ vực tiến tới: “Chào anh, anh có cần giúp gì không?”
Mặc dù thái độ của nhân viên này rất thân thiết, nhưng súng ống đạn thật của nhân viên an ninh xung quanh thì chẳng thân thiện tí nào.
Hắn yên lặng lấy thư mời của mình, đưa cho đối phương.
Nhân viên công tác nhận lấy xem, thái độ lập tức khác hẳn.
Cô hơi cúi người: “Để tôi đưa anh tới chỗ ngồi.”
Lịch Duyệt Tinh đi theo người đẹp tóc vàng này vào thẳng hội trường lớn.
Buổi họp báo vẫn chưa diễn ra song đã chật kín người.

Những người ngồi đây đều nhỏ giọng nói chuyện, tiếng trò chuyện tụ lại với nhau như một luồng gió ấm thổi vào mặt.
Lịch Duyệt Tinh vừa mới thả lỏng đôi chút, đã đối diện với ánh mắt của một người ngồi gần sát hành lang đằng trước.
Miệng người kia há thành hình tròn.
Miệng Lịch Duyệt Tinh cũng đã há thành hình tròn.
Trong đầu Lịch Duyệt Tinh phát ra một tiếng đinh tai nhức óc: Tang Vô Quỷ!
Hắn nhìn đối phương, tin rằng trong đầu đối phương cũng vang lên tiếng sấm như mình.
Bọ họ dần tới gần, rồi lại dần rời xa.
Lúc lại gần nhất, Lịch Duyệt Tinh thấy rõ từng đường nét khóa trương trên mặt Tang Vô Quỷ, thậm chí có thể duỗi tay vỗ vai anh ta, đương nhiên hắn không làm thế.

Hắn cứng ngắc đi theo nhân viên về phía trước như con rối, thấy mình đã đi được gần hai phần ba hội trường, mà người đẹp tóc vàng đằng trước không hề có ý định dừng lại, hắn mới choàng tỉnh.
Lịch Duyệt Tinh: “À ừm, rốt cuộc thì chỗ của tôi ở…”
Người đẹp tóc vàng: “Chỗ của anh ở vị trí thứ nhất hàng đầu tiên.”
Lịch Duyệt Tinh: “?!?!” Hắn luống cuống, “Khoan đã, vừa rồi tôi thấy bạn tôi ngồi ở hàng sau, các cô có thể đổi sang chỗ đấy không? Tôi ngồi cạnh bạn tôi có được không?”
Người đẹp tóc vàng mỉm cười xin lỗi: “Chỗ ngồi của chúng tôi đã được chỉ định, e là không thể đổi được.”
Khoảng cách có dài đến đâu rồi cũng đi hết, huống chi khoảng cách còn lại cũng chẳng dài lắm.
Sau hai câu đối thoại, người đẹp tóc vàng đã dẫn Lịch Duyệt Tinh tới chỗ của hắn.
Hàng đầu tiên, ghế đầu tiên.
Chỗ ngồi dành cho khách quý đẹp nhất cả buổi họp báo ngoại trừ chỗ của nhân viên nghiên cứu.
Thường được gọi là, vị trí center.
Ngoài chỗ này ra, toàn hộ hàng đầu tiên đã chật kín người, tất cả đều là các ông, các bà, các cô, các chú lớn tuổi.
Cả hàng ghế, chỉ có mình hắn là thanh nhiên duy nhất ở độ tuổi đôi mươi.
Lịch Duyệt Tinh ngồi mà chột dạ vô cùng, hắn vừa mới chạm vào ghế, bên cạnh đã có một ông lão với bộ râu dài tới ngực lại gần: “Chào cậu, cậu là?”
Ý ý, ý là bảo mình giới thiệu bản thân hả?
Lịch Duyệt Tinh cấp tốc liếc nhìn bảng tên và phần giới thiệu trước chỗ ngồi của đối phương.
Boyle.Dale

Người đoạt giải Nobel vật lý.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Mình phải tự giới thiệu thế nào đây?
Chào ông, cháu là một tác giả viết truyện mạng ạ.
Trời đất chứng giám, Lịch Duyệt Tinh chưa bao giờ cảm thấy nghề của mình có gì không tốt.

Nhưng khi đối mặt với người đoạt giải Nobel, thì thật sự, hơi low…
Lịch Duyệt Tinh khóc không ra nước mắt.
Càng căng thẳng, càng phải kiên định.
Sau mấy giây động não, Lịch Duyệt Tinh điềm tĩnh trả lời: “Chào ông, cháu là một tác giả truyện ngắn khoa học viễn tưởng ạ.”
Cùng một hội trường, phản ứng khác nhau.
Khi Tang Vô Quỷ nhìn Lịch Duyệt Tinh đi một mạch tới ghế thứ nhất ở hàng đầu tiên, anh ta đã móc điện thoại của mình ra, thậm chí ngó lơ ánh mắt tò mò của đồng nghiệp, bắt đầu gõ chữ bồm bộp.
Nhóm Tham Ăn Chung Điểm.
“@Tất cả thành viên, a a a a a a a, a a a a a a a a a a, a a a a a a a a a a a a a a!”
Mọi người giật mình.
Đản Định Tự Nhiên: “Nay lão Tang bị ma nhập à?”
Tác Nhậm: “Rốt cuộc cũng nghiên cứu khoa học đến điên rồi?”
Mưa Gió Giữa Kẽ Tay: “Mấy ông ăn nói cái kiểu gì đấy, tích khẩu đức cái đi! @Tang Vô Quỷ, người anh em đừng sợ, dạo trước tôi nghe ngóng được bác sĩ tâm lý giỏi nhất ở Thượng Hải, cần thì tôi có thể giới thiệu cho ông.”
Tang Vô Quỷ: “Mấy ông có biết bây giờ tôi đang ở đâu không? Giờ tôi đang ở buổi họp báo trí tuệ nhân tạo liên minh đa quốc gia đấy!”
Cả đám ngưỡng mộ: “Đỉnh vãi chưởng ạ, bình thường ông giấu tài, không ngờ đã thành công tới mức đến những nơi như thế này, được gặp các nguyên thủ quốc gia rồi?!”
Tang Vô Quỷ chỉ có thể dùng dấu chấm than để diễn tả cảm xúc trong lòng: “Đấy không phải trọng điểm, các ông có biết tôi thấy ai ở đây không? Tôi nhìn thấy một người đàn ông trông rất giống Tây Mộc, anh ta ngồi ở hàng ghế đầu tiên!!!!!”
Lúc này cả bọn giật mình thật sự.
Sáu Vị Tiểu Tăng ngập ngừng nói: “Ờm, hàng ghế đầu tiên hẳn là dành cho những nhà nghiên cứu khoa học vĩ đại đúng không? Giống như đại hội Phật giáo của bọn tôi, hàng đầu luôn dành cho những cao tăng đắc đạo.”
Lộc Quá Phương Thảo: “Rất giống công công? Không thể nào.”
Thập Linh Lăng: “Chờ tôi ra phòng khách xem cho kỹ buổi họp báo này!”
Bọn họ dời mắt lên tivi, sau khi để ý cẩn thận, đã nhìn thấy người ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong buổi phát sóng trực tiếp.
Nhóm chat chìm trong sự im lặng kỳ lạ.
Rất lâu, rất lâu.
Đản Định Tự Nhiên: “… Không hiểu sao, hình như tôi bị mù mặt rồi, không nhận ra công công.”
Lộc Quá Phương Thảo: “… Hình như phải mà như không phải, không phải mà hình như lại phải.”
Mưa Gió Giữa Kẽ Tay: “… Hay là tụi mình @Tiêu Đường Tây Mộc đi?”
Thập Linh Lăng: “… Tôi bị ảo giác đúng không? Lúc Giữa Kẽ Tay @, người ngồi ghế đầu cử động cánh tay, anh ta định làm gì?”
Sáu Vị Tiểu Tăng: “… A Di Đà Phật, tiểu tăng run lẩy bẩy.”
Tác Nhậm: “… Mẹ ơi, Weibo bùng nổ rồi, ai ai cũng đang đoán gương mặt phương Đông trẻ tuổi ngồi ở ghế đầu là ai.”
Tin này vừa xuất hiện, mọi người vội vàng truy hỏi: “Đoán như nào? Bóc được thân phận chưa? Bảo là ai?”
Tác Nhậm nhìn Weibo: “Có người đoán anh ta là người máy, bởi đây là một buổi họp báo về AI, có người đoán anh ta là người thừa kế của một gia tộc siêu giàu có quyền thế, đầu tư vào dự án này nên mới ngồi đó, còn có người… Ặc.”
Tác Nhậm nghẹt thở: “Còn có người bới ra ảnh anh giai một triệu ở tàu điện ngầm… Khoan, không chỉ anh giai một triệu mà cả anh giai không khí cũng xuất hiện rồi!”
Sự tĩnh lặng ngóc đầu trở lại.
Cả bọn lọt vào một hồi suy xét dài dặc.
Tác Nhậm sợ hãi kêu: “Rồi xong! Anh giai một triệu tàu điện ngầm nháy mắt đã ba triệu lượt chia sẻ rồi!… Anh giai không khí là bốn triệu! … Rồi xong, bọn nó vọt lên hot search rồi… Rất nhiều người bắt đầu nghi ngờ có phải người Trung Quốc đều trông giống nhau không… Trời ơi hot rồi… Trời ơi trời ơi, một cái hot, hai cái hot, ba cái hot… Ba cái hot search đều hot cả rồi!”
Cả bọn hốt hoảng: “… Sao cái tiết tấu này quen thế nhỉ.”
Weibo có ba cái hot, tin tức đương nhiên cũng lan truyền khắp nhóm tác giả Chung Điểm và ban biên tập cùng một khoảng thời gian.
Trong ban biên tập Chung Điểm, khi Dạ Du nhìn thấy chiếc hot search này thì nghẹo đầu há mồm, dáng vẻ linh hồn thoát xác.
Ngay khi các đồng nghiệp của ban biên tập nơm nớp lo sợ, chuẩn bị gọi xe cứu thương cho Dạ Du thì anh ta chầm chậm tỉnh lại.
Anh ta động đậy tay, đỡ cằm khép lại miệng, rồi duỗi thẳng cổ, nói với những người còn lại: “Đưa tôi bản sao thẻ căn cước của Tây Mộc khi ký hợp đồng, tôi muốn đối chiếu.”

Tài liệu được đưa tới rất nhanh, do Xương Bồ ân cần đưa đến.
Cũng giống Dạ Du, vị biên tập viên này của Lịch Duyệt Tinh ngay lập tức phát hiện điều bất thường, giờ cô đang cố gắng lấy được đáp án từ chỗ Dạ Du.
Dạ Du cầm bản sao căn cước, đi thẳng tới tivi, bắt đầu đối chiếu từng cái một.
Mắt, lông mày, mũi, miệng.
Giống, giống quá.
Nhưng đùa gì vậy trời, nghĩ thế nào cũng không thể… chứ?
Dạ Du bừng tỉnh hiểu ra: “Tôi biết rồi, công công thật sự có anh em sinh đôi!”
Xương Bồ cũng choàng tỉnh: “Thì ra là thế, tổng biên tập đỉnh quá!”
Thời gian tương tự, câu nói tự tin tương tự xuất hiện trong miệng Đản Định Tự Nhiên tại nhóm Tham Ăn Chung Điểm.
 “Tôi suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì tới công công, vậy nên…” Đản Định Tự Nhiên trí tuệ uyên thâm, “Tôi nghĩ trong sự kiện anh giai một triệu lần trước, anh Lộc đã vô tình vạch trần sự thật, người ở trên không phải công công mà là anh em sinh đôi của công công, anh giai không khí = anh giai một triệu = anh giai center buổi họp báo!”
Nhưng Lộc Quá Phương Thảo đã cập nhật đáp án của mình.
Giờ phút này, cô chợt nghiệm ra: “Anh giai không khí và anh giai một triệu chắc cú là cùng một người rồi, nhưng anh giai center thì chưa chắc, từ lúc bắt đầu tới giờ, anh giai center luôn tỏ ra nghiêm túc đứng đắn, về mặt khí chất thì hai bên rất khác nhau.”
Cả bọn khiêm tốn hỏi: “Ý anh Lộc là?”
Lộc Quá Phương Thảo: “Công công là công công, nửa hot search là nửa hot search, anh giai center là anh giai center.” Cô nói lời giật gân, “Họ không phải sinh đôi, mà là sinh ba!”
Cả đám bỗng tỉnh ngộ: “Khả năng này không hiếm!”
Tiếp đó, mọi người lại bắt đầu thảo luận.
Đản Định Tự Nhiên: “Nếu anh em của công công có thể đập một triệu tệ vì một chiếc điện thoại, lại vừa có thể xuất hiện trong buổi họp báo cao cấp như này, chẳng phải ám chỉ…”
Tác Nhậm: “Tôi thấy sự việc rõ quá rồi, nhất định là công công xuất thân từ một gia tộc đỉnh chóp.”
Thập Linh Lăng: “Vì đủ loại ân oán nhà giàu máu chó nên chạy đi tự lập chi phái.”
Mưa Gió Giữa Kẽ Tay bùi ngùi: “Biết đâu là kiểu tranh đấu gia tộc có thể sánh với Rothschild* ấy chứ.”
*Gia tộc Rothschild là một gia tộc Do Thái có nguồn gốc từ Frankfurt, Đức.

Họ đã tạo nên một đế chế tài chính – ngân hàng tại châu Âu bắt đầu từ cuối thế kỷ 18, đế chế này thậm chí còn vượt qua những gia tộc làm ngành ngân hàng mạnh nhất mọi thời đại như Baring và Berenberg.
Sáu Vị Tiểu Tăng trách trời thương dân: “A Di Đà Phật, biết bao buồn vui tan hợp phú quý chốn trần gian, có điều hoa trong gương, trăng trong nước, tất cả chỉ là hư ảo.”
Rốt cuộc bọn họ cũng đạt được sự nhất trí.
Lịch Duyệt Tinh = Lịch Tây Mộc
Anh giai một triệu = Lịch Một Nửa
Anh giai center = Lịch Rothschild
Mức độ thân thiết xếp từ trên xuống dưới, mức độ trâu chó xếp từ dưới lên trên.
Xếp xong, cả đám đồng thanh sụt sịt: “Khổ thân công công!”
***
Giờ phút này, buổi họp báo.
Mười phút sau khi Lịch Duyệt Tinh như ngồi bàn chông, buổi họp báo cuối cùng cũng chính thức được diễn ra!
Anh đèn chiếu lên bục cao, người phát biểu đầu tiên là John và George.
John lên bục nói ngắn gọn về dự án thần kinh não người đã công bố trước đó, George thì lên tuyên bố ngôn ngữ số 0.
Ánh đèn huỳnh quang vẫn luôn nhấp nháy, camera không dám ngừng chút nào.

Sau khi bọn họ đi xuống, chính khách của các quốc gia theo sau lên bục.
Bọn họ sẽ đọc “Tuyên ngôn sử dụng trí tuệ nhân tạo”, đây là tuyên bố khoa học thứ hai với thế giới kể từ “Tuyên bố dự án bộ gene người”.
“Năm 1956, hội nghị Dartmouth chính thức đưa ra khái niệm AI, giờ đây, 63 năm sau, chúng tôi tuyên bố với toàn thế giới, trí tuệ nhân tạo có khả năng tư duy thật sự đầu tiên trong lịch sự loài người đã ra đời!
Nếu nói, bản đồ trình tự gene là kim chỉ nam khám phá sinh mệnh, vậy trí tuệ nhân tạo chính là chìa khóa chạm tới linh hồn.
Sự ra đời của trí tuệ nhân tạo, sẽ đánh dấu sự chia tay của chúng ta với xã hội cũ, chính thức chào đón tương lai mới.
Sử dụng trí tuệ nhân tạo, sẽ đồng nghĩa với sự phát triển mang tính cách mạng về mọi mặt từ khoa học đời sống tới xã hội thông tin.
Tại đây chúng tôi kêu gọi: Toàn nhân loại cùng nhau giám sát việc sử dụng trí tuệ nhân tạo mạnh mẽ và hữu ích này.
Tại đây chúng tôi khởi xướng: Toàn nhân loại phải nhớ rằng, chính chúng ta đã tạo ra nó, chúng ta phải đối mặt với nó.

Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ không thể trốn tránh của chúng ta.
Bây giờ, chúng tôi xin dành những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất cho toàn thể nhân viên của dự án này, chính họ đã dựng nên một tượng đài huy hoàng trong nền văn minh khoa học của nhân loại! Họ sẽ được lịch sử khắc ghi!”
Toàn thể đứng dậy vỗ tay.
Trong tiếng vỗ tay, Lịch Duyệt Tinh sôi trào nhiệt huyết, như thể thực sự nhìn thấy một tương lai hoàn toàn mới, xã hội hoàn toàn mới hiện ra trước mắt mình.

Nhưng khi nghĩ tới Ask, hắn lại… lại héo hon, không nhịn được bắt đầu nghĩ:
Nó có hữu ích thật không? Cái con chết vì nạp này sẽ không làm của cải của nhân loại bốc hơi trong chớp mắt chứ?
Sau đó, tiếng vỗ tay như sấm chậm rãi biến mất.
Túc Minh Khiêm, người phụ trách cao nhất của dự án AI bước lên bục.


Cậu khẽ mỉm cười, vô số ánh sáng bắn tới từ bốn phương tám hướng, hắt lên người cậu, tô điểm cho cậu rực rỡ lấp lánh.
Giờ phút này, cả thế giới tối tăm, chỉ mình cậu sáng tỏ.
Trước khi giới thiệu AI, Túc Minh Khiêm có một bài phát biểu ngắn, đó là câu chuyện ngọt ngào đằng sau dự án này:
“Vào ngày này năm 2021, bởi một sự trùng hợp kỳ diệu, tôi phát hiện một bức thư tình gửi cho thế giới.

Đấy là một đơn xin gửi nhầm, và tôi đã trở thành người mở thư may mắn nhất trên đời.
Tôi hoàn toàn bị mê hoặc bởi sự phỏng đoán vĩ đại ấy, thậm chí tôi còn tự luyến nghĩ rằng, đó là sự an bài của Thượng Đế, để cho tôi nhìn thấy nó, cho tôi thực hiện nó.
Kể từ ngày ấy, tôi đã quyết tâm, mình phải hồi âm cho tác giả ấy một bức thư tình, biến tương lai lãng mạn mà anh ấy trao cho tôi thành hiện thực, tặng lại cho anh”
Túc Minh Khiêm hít sâu một hơi:
“Giờ đây, bảy năm sau, cuối cùng tôi cũng đã viết xong bức thư tình này.
Truy cập thần kinh não.
Ngôn ngữ số 0.
Ask.
Đây, chính là ba dòng thư tình của tôi gửi anh.
Bây giờ, tôi xin mời tác giả của bức thư tình vĩ đại này, cùng tôi mở ra cho các bạn bức màn của thời đại mới”
Ánh đèn của buổi họp báo bắt đầu thay đổi, một nửa dừng trên người Túc Minh Khiêm, một nửa chuyển sang người Lịch Duyệt Tinh.
Hai tâm điểm xuất hiện tại buổi họp báo.
Ánh mắt của người xung quanh chuyển động theo sự thay đổi của ánh sáng.
Lịch Duyệt Tinh ngồi tại chỗ, trước mắt chỉ có một vùng sáng trắng xóa, tiếng vỗ tay vang dội, tiếng hướng dẫn dịu dàng của nhân viên, hắn bước lên bục cao như giẫm lên mây, bồng bềnh lơ lửng.
Hắn thấy rõ phía trước.
Những tấm màn đỏ dày treo xung quanh, ánh sáng lóe lên từ buổi họp báo hoành tráng, là những ngôi sao hội tụ thành đèn, soi sáng con đường dẫn đến bình minh.

Mà những người đứng trên con đường ánh sáng này, trên mặt họ mang niềm vui thuần khiết, ấy là sự chờ mong của nhân loại với thế giới mới.
“Nào”
Một con chip lữu trữ mỏng manh được đưa tới tay Lịch Duyệt Tinh, nó giống như một phong thư, nhỏ nhắn xinh xắn, tinh xảo vô song.
Bọn họ cùng nhau cắm con chip lữu trữ này vào cỗ máy to lớn bên cạnh.
Màn hình máy sáng lên.
Một giao diện DOS (5) đơn giản nhất, màn hình màu đen, con trỏ nho nhỏ, tất cả sự ồn ã và lộng lẫy xuất hiện tại khoảnh khắc trước đó đều cùng bị hấp thụ và nuốt chửng, chỉ còn lại sự đơn giản nguyên sơ.
Sau đó, con trỏ nhấp nháy, một dòng chữ màu trắng xuất hiện trước mặt thế giới:
“Hello, World.

My name is Ask”
o
Tác giả: Ngoại truyện sẽ viết về việc phát triển truyền hình điện ảnh, phát triển game “Cửu Độ”, trở thành sự kiện lớn trong vũ trụ IP, cùng tình tiết công công và Túc Minh Khiêm sống chung~
o
Chú thích:
(1) Ngôn ngữ máy hay ngôn ngữ máy tính là ngôn ngữ số được viết thông qua mã nhị phân 0-1 hay mã hex.

Thông qua ngôn ngữ máy, máy tính sẽ hiểu ngay lập tức và thực hiện được ngay các yêu cầu của chương trình.

(2) Hợp ngữ là ngôn ngữ trung gian giữa ngôn ngữ lập trình bậc cao và ngôn ngữ máy.

Ngôn ngữ này còn được gọi là ngôn ngữ cấp thấp
(3) Ngôn ngữ bậc cao hay ngôn ngữ lập trình bậc cao được hiểu là một dạng ngôn ngữ mang tính trừu tượng cao trong ngôn ngữ máy tính học.

Ngôn ngữ bậc cao được dùng để viết ứng dụng, phần mềm chạy trên các nền tảng và kiến trúc khác nhau.

Một số ngôn ngữ lập trình bậc cao phổ biến là C, C++, Python và Java
(4) Tờ gấp (Brochure hay Pamphlet) là tờ rơi được thiết kế dưới dạng gấp được.

Nó là một dạng ấn phẩm quảng cáo chứa đựng và bao gồm những thông tin giới thiệu chung về sản phẩm nào đấy, về các sự kiện, những địa điểm du lịch nổi tiếng, hình ảnh…
(5) DOS (Disk Operating System) là hệ điều hành chạy đĩa, có nghĩa là bất kỳ hệ điều hành nào chạy trên ổ đĩa cứng đều được gọi là DOS – hệ điều hành đĩa đầu tiên được sử dụng bởi các máy tính tương thích với IBM.
CHÍNH VĂN HOÀN.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận