Bài tập cuối khóa của Chu Vọng Thư thuận lợi nộp lên.
Cùng một sáng tác cậu vẽ thành hai bản ký họa và sơn dầu, đều được Thẩm Linh lấy làm tác phẩm tiêu biểu, đưa lên phòng trưng bày, thề son sắt mà rằng người đẹp có thể chiêu mộ nhân tài.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Thẩm Linh tạm đóng phòng tranh, nói cho hoa mỹ thì là kết hợp làm việc và nghỉ ngơi tự cho mình nghỉ nửa tháng, xách cái vali to đùng chân như bôi dầu chạy tới hòn đảo không biết nào đó.
Lần này Chu Vọng Thư chẳng còn nơi nào có thể đi, chỉ đành ở trong nhà trơ mắt nhìn bụng của Hứa Mạn Chi càng ngày lại ngày lớn hơn thấy rõ.
Dáng người Hứa Mạn Chi mảnh khảnh, bụng lại tròn lẳng giống như một quả bóng.
Thời gian Đoạn Văn ở nhà cũng nhiều hơn xa trước kia, tối trễ Chu Vọng Thư ra ngoài uống nước nhìn xuống lan can lầu hai đều có thể thấy hai người dựa trên sofa.
Hứa Mạn Chi tựa vào lòng Đoạn Văn, mà tay Đoạn Văn thì thi thoảng vuốt ve bụng cô, lúc thì thì thầm trêu chọc trông rất thắm thiết.
Chu Vọng Thư bưng ly về phòng ngủ.
Cậu cầm ly uống từng ngụm, tự dưng nghĩ tới Thẩm Linh tự do tự tại rồi chợt thấy thông cảm với Hứa Mạn Chi.
Cô mới 22 tuổi, lấy một người đàn ông lớn hơn mình 20 tuổi, tình nguyện làm một con chim hoàng yến bị ông nuôi dưỡng.
Mà người đàn ông kia không những ly hôn có con mà ngay cả một cái đám cưới đàng hoàng cũng không thể cho cô.
Suy nghĩ này vừa nhô lên cậu lại cảm thấy mình có hơi buồn cười.
Cậu cảm thông cô ta, vậy ai sẽ thông cảm cho cậu đây?
Chu Vọng Thư không thèm nghĩ nữa, uống cạn nước trong ly, quăng mình nhào tới úp mặt trong nệm giường êm ái.
Vẫn là giường lớn thoải mái.
Cậu lơ đãng nghĩ, giường trong ký túc xá nhỏ quá, còn rất cứng… hay là có thể thuê phòng ở gần trường nhỉ? Không biết giá cả phòng trọ bây giờ thế nào, thêm khoản chi thuê phòng, sau này không thể mua dụng cụ vẽ bừa bãi, phải xin Đoạn Văn thêm tiền sinh hoạt hay sao… Tiền!
Chu Vọng Thư nhảy bắn lên từ trên giường: cậu vẫn chưa trả tiền công cho Úc Thiên!
Úc Thiên tới phòng tranh tổng cộng ba lần, tận mắt xem Chu Vọng Thư vẽ xong bức tranh sơn dầu kia, còn thấy rất tiếc khi không thể mang về làm kỷ niệm.
Hôm đó anh đi rất vội, nói là có nhận dạy gia sư cho một người, học trò sống trong biệt thự nằm ở ngoại ô, đi đường mất hơn nửa tiếng, phải ngồi tàu điện ngầm đi trước.
Từ đầu tới cuối anh đều không nhắc tới chuyện tiền bạc với Chu Vọng Thư.
Nhưng mà anh bận rộn xoay vòng vòng với đủ mọi công việc làm thêm vào nghỉ hè, tại sao không làm thịt con dê béo Chu Vọng Thư sẵn hàng này?
Chu Vọng Thư lấy điện thoại ra vừa muốn gọi cho Úc Thiên lại bỗng nhiên thấy sờ sợ, đổi thành nghiêm túc gõ chữ gửi tin nhắn: [Chào anh, em là Đoạn Nhất Thanh, tiền lương làm người mẫu vẽ chân dung lần trước em nói vẫn chưa trả cho anh…]
Úc Thiên trả lời rất nhanh: [Sao anh có thể lấy tiền của bạn bé chứ.]
Chu Vọng Thư ngồi nghiêm lại: [Không được, bọn mình đã nói rồi, không thể nói không giữ lời.]
Úc Thiên trực tiếp gọi điện thoại tới.
Chu Vọng Thư cầm điện thoại run lên, suýt nữa ấn từ chối nghe.
Cậu luống cuống tay chân cầm chắc điện thoại, ngón tay ấn nút nghe: “Alo?”
“Đoạn Nhất Thanh,” Úc Thiên ở đầu bên kia cười, “Tôi không thiếu tiền như cậu nghĩ.”
Đây là lần đầu tiên Úc Thiên gọi tên cậu.
Chu Vọng Thư tự nhiên thấy mặt hơi nóng, nhỏ giọng lầu bầu: “Vậy anh còn làm thêm chỗ này chỗ kia mỗi ngày…”
Úc Thiên nói: “Vì học kỳ sau anh không có nhiều thời gian như vậy nữa.
Cũng phải tranh thủ khi rảnh rổi thử làm hết các việc.”
“Ò… trải nghiệm cuộc sống.”
“Em muốn hiểu như vậy cũng được.”
“Anh thực sự không phải là con nhà giàu ẩn giấu chứ?”
Úc Thiên cười ra tiếng: “Sao có thể được? Con nhà giàu là cậu mới đúng chứ.”
Chu Vọng Thư sửa lưng anh: “Không phải.
Em cùng lắm xem như con nhà quan.”
Úc Thiên cười đáp “ừ”.
Hai người nhất thời đều im lặng, Chu Vọng Thư không biết sao thấy ngượng ngịu, đang muốn nói làm người mẫu cũng không thể làm không công, ít ra cũng phải lấy ít tiền này nọ.
Vừa mới gọi “Úc Thiên” thì đụng phải tiếng “Đoạn Nhất Thanh” từ đối diện.
Chu Vọng Thư lập tức không nói.
Úc Thiên hình như sửng sốt, dịu giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Anh nói trước đi.”
Úc Thiên rất sảng khoái: “Ừ.
Thật ra cậu không phải học sinh nghệ thuật đúng không? Vừa thi chuyển cấp xong, chưa học lớp 11 nữa.”
“À…” Chu Vọng Thư hơi chột dạ, “Dạ…”
“Cậu muốn học nghệ thật à? Trong nhà không ủng hộ?”
“Không phải ạ, với em học gì cũng không khác nhau mấy.
Người nhà em…” Chu Vọng Thư tránh nặng tìm nhẹ, “Bọn họ không quan tâm em lắm.”
“Vậy à.”
Úc Thiên đổi chủ đề đúng lúc: “Vừa nãy cậu muốn nói gì? Không phải là vẫn muốn trả tiền cho anh chứ?”
Chu Vọng Thư bị anh nói trúng tim đen, “à” một tiếng dài.
Úc Thiên nói: “Không cần phiền vậy đâu.
Nếu như cậu thật sự thấy ngại thì mời tôi ăn một bữa cơm là được.”
“?”
Chu Vọng Thư chợt thấy nghi ngờ: “Anh có thời gian không ạ?”
Úc Thiên nói: “Có chứ.
Tôi cũng sắp nghỉ hè xong.
Tuần tới tôi đều không có kế hoạch gì, Đoạn tiểu công tử có nể mặt không nào?”
“…”
Úc Thiên lại cười: “Sao thế? Không muốn?”
Chu Vọng Thư như bị ma xui quỷ khiến quyết định, nói: “… Có thể không chỉ ăn cơm không? Em muốn đi chơi vài ngày, anh đồng ý đi với em không?”
Hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...