◎ Phương Như yêu anh.
◎
Sau khi xác nhận không có cách nào để ra khỏi nơi này, mấy người quyết định đốt pháo hoa trong phòng.
"Vừa hay đại sảnh có tầng rất cao, không gian rộng rãi, nhìn qua cũng không có cái gì dễ cháy nổ." Lý Thanh tìm bình cứu hỏa cầm trong tay, chuẩn bị tí nữa có gì không đúng thì dùng cái này cấp cứu.
"Tắt đèn đi có nhìn rõ hơn không?" Hoàng Quang gợi ý.
"Khụ khụ, có 1 vấn đề, chúng ta không có bật lửa." Tề Tranh ho nhẹ một tiếng, cầm khăn giấy che môi.
"Đừng lo lắng em trai Tề." Cừu Hân mỉm cười rồi lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa màu hồng.
Cô nói rồi những thứ của người bạn tốt chắc chắn sẽ có ích.
Cừu Hân đi đến bên cạnh Tề Tranh, một tay vỗ vai hắn, tay kia cầm chiếc bật lửa, "cạch" một cái, một ngọn lửa đột nhiên bắn ra từ bên trong thật cao, suýt chút nữa đốt cháy lông mày của Tề Tranh.
"Xin lỗi nha người anh em, quên chưa kiểm tra kích thước ngọn lửa của bật lửa này." Cừu Hân ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng vẻ mặt lại không có chút áy náy, "Như này thì tốt rồi, để nhận lỗi với em, tôi chúc em sinh nhật vui vẻ!"
"Nhưng hôm nay không phải là sinh nhật của tôi! Khụ khụ!" Tề Tranh ho khan.
"Ồ? Vậy sinh nhật của em là ngày nào?" Trên mặt Cừu Hân lộ ra ý cười.
"Khụ khụ, tôi...!tôi thường qua âm lịch, 11 tháng 4." Tề Tranh trả lời.
Cừu Hân bước đến quầy tiếp tân, tiện thể tắt đèn, lập tức đại sảnh chìm vào bóng tối.
Trong bóng tối vô tận, không ai nhìn thấy ánh mắt của Tề Tranh chính xác lướt nhanh về phía Cừu Hân, đôi mắt tràn ngập sự lạnh lùng như băng.
"Này, chị Cừu! Em chưa sẵn sàng!" Lý Thanh hét lên trong tuyệt vọng.
Lộ Hạnh Chi yên lặng bật đèn pin trên điện thoại, cũng may mặc dù màn hình điện thoại bị khóa nhưng đèn pin vẫn có thể sử dụng được.
"Mẹ kiếp, em gái cô đừng có để đèn pin vào cằm nữa, quả thực so với quỷ còn giống quỷ hơn!" Hoàng Quang bị dọa nhảy dựng lên.
"Được rồi mọi người, tôi muốn đốt pháo." Cừu Hân ngồi xổm trước quả pháo hoa nhỏ, ấn chiếc bật lửa màu hồng, từ từ châm đầu dẫn.
"Phù——"
Thật may, khác với tưởng tượng của mọi người, đây không phải là pháo hoa bay lên không trung mà là pháo hoa chỉ có thể ở dưới mặt đất phụt pháo hoa nhỏ cao nửa mét.
Chỉ thấy những dòng chữ dần dần hiện ra trong ánh pháo hoa rực rỡ: 【2/2/2020, năm thứ 10 cùng anh.
】
"Ồ, tuy rằng hộp quà rách nát chồng chị Phương Như tặng không quá có tâm, nhưng pháo hoa này thật lãng mạn nha!" Lý Thanh cảm thán 1 tiếng.
Giây sau, chữ của pháo hoa lại thay đổi: 【Phương Như yêu anh.
】
Lý Thanh:???
Đây là pháo hoa chị Phương Như tỉ mỉ chuẩn bị cho người đàn ông keo kiệt?
Nắm đấm thật cứng, mặc dù Phương Như đã là một con ma đáng sợ, nhưng bị người khác giẫm lên cảm giác thật đáng thương!
"Vậy mật khẩu máy tính chính là ngày 2 tháng 2 năm 2010 đi!" Hoàng Quang hào hứng nói.
Cừu Hân xoay người bật đèn, khi nghe câu này cười nói: "Không đúng nha, mặc dù thoạt nhìn thì có vẻ đúng, nhưng anh Hoàng nghĩ thử xem, chị Phương Như vừa nói bên nhau mười năm, trừ phi là ẩn hân, ai lại ngày bên nhau liền đi đăng kí kết hôn?"
"Đáng ghét, suýt chút nữa rơi vào bẫy rồi! " Lý Thanh chợt nhận ra.
"Nhưng pháo hoa này nằm trong hộp quà kỷ niệm ngày cưới." Lộ Hạnh Chi chỉ ra điểm mù.
"Em gái Chi Chi nói đúng, vì vậy cái hộp rác kia chắc chắn là quà kỷ niệm." Cừu Hân tỏ vẻ đồng ý với lời của Lộ Hạnh Chi.
Lộ Hạnh Chi mặt tối sầm: "Có thể đừng tùy tiện đặt biệt danh đáng yêu như vậy cho tôi được không? Tôi buồn nôn."
Cừu Hân giả vờ như không nghe thấy, lôi ra một quyển sổ mỏng từ trong 1 góc quầy lễ tân: "Thực ra, tôi chỉ muốn nói rằng, tôi cũng tìm thấy được một thứ."
Mọi người vây lại, mở cuốn sổ ra, chỉ thấy những thứ lộn xộn trong đó.
Có khoản chi tiêu mua thức ăn, cũng như một số hình vẽ linh tinh không xác định và đôi khi là những lời tình cảm, Cừu Hân lật một trang khác, trang này cuối cùng có vẻ hữu ích.
【 Hôm nay nhìn thấy quà anh tặng, cuối cùng tôi mới hiểu ra, trong mắt anh tôi lại rẻ mạt như vậy.
Lúc trước gả cho anh là vì cái gì? Còn 2 tháng nữa là tròn 10 năm của chúng ta, món quà tôi tỉ mỉ chuẩn bị vì anh lại tính là cái gì? Ha ha, anh chọn hôm nay là ngày đặc biệt để sỉ nhục tôi...!】
"Tôi hiểu rồi, Chúng ta phải đẩy lùi ngày 2 tháng 2 hai tháng! A, bọn họ kết hôn vào ngày 2 tháng 12, nhưng mà không biết ngày 2 tháng 12 năm nào! Lý Thanh đột nhiên hiểu ra, "Cũng may từ đoạn văn này, chị Phương Như dường như không coi món quà của người đàn keo kiệt này như báu vật, thật tốt quá, hy vọng sau khi chị ấy nghĩ thông suốt có thể chạy ngay."
" Không bằng cô nghĩ về mật mã của máy tính này đi." Lộ Hạnh Chi lạnh lùng nói.
"Cũng đúng, nếu không quan tâm, tại sao mật khẩu máy tính phải đặt là kỷ niệm ngày cưới." Lý Thanh bực bội lẩm bẩm.
Cừu Hân đã nhập mật khẩu trên máy tính, chỉ nhập ngày và tháng chứ không nhập năm.
Hoàng Quang muốn mở miệng nói, liền thấy máy tính đã thành công vào màn hình nền.
Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Cừu Hân cười rạng rỡ: "À, mặc dù chúng ta không biết chính xác họ kết hôn năm nào, nhưng câu hỏi này tôi không nghĩ nó quan trọng, dù sao câu hỏi bảo mật không hỏi về năm cụ thể, tôi đoán hai người họ chắc là kỷ niệm ngày cưới hàng năm!"
"Không sao, không sao, giải được là được rồi!" Lý Thanh vẻ mặt hưng phấn.
"Đúng rồi, vừa rồi chúng ta mở máy tính để làm gì?" Hoàng Quang gãi gãi cái đầu trọc, có chút ngượng ngùng hỏi.
"Anh Tề đề nghị chúng tôi sử dụng ngày sinh nhật của chị Phương Như để thử mật khẩu điện thoại di động.
Chị Cừu nói đừng vội xem lại các manh mối khác, sau đó bật máy tính lên." Lý Thanh hăng hái tiến hành tóm tắt tình hình trước đó.
Cừu Hân đã tập trung vào máy tính, đầu tiên mở video giám sát của một ngày nào đó.
Từ lịch sử trò chuyện của Tiểu Mỹ có thể thấy ngày cô ấy đến cửa hàng này.
"A, quả nhiên, ngày hôm nay tất cả video đều hỏng!" Lý Thanh lẩm bẩm nói.
Cừu Hân tìm kiếm một lúc, rồi mở ra một tệp hồ sơ khách truy cập điện tử, lần này bên trong có những manh mối quan trọng.
Vào ngày Tiểu Mỹ đến, tổng cộng có hai khách đã được đăng ký.
Mặc dù tên không được hiển thị trong tài liệu, nhưng vì là trung tâm tắm, cần phải đăng ký tên thật, cho nên số chứng minh thư của mỗi khách hàng đều để lại.
"Oa, vậy có nghĩa là một trong hai số chứng minh thư này chắc chắn là của chủ nhân điện thoại!" Lý Thanh kích động kêu lên.
"Dù sao cũng chỉ có hai cái, chúng ta có nên thử từng cái một không?" Hoàng Quang hỏi.
Nhân lúc mấy người không chú ý, Cừu Hân nhanh chóng mở lịch ở góc dưới bên phải máy tính, liếc nhìn rồi nhanh chóng đóng lại.
"Khụ khụ, tôi đồng ý thử một chút, dù sao cũng chỉ có hai dãy số." Tề Tranh yếu ớt nói.
Cừu Hân liếc nhìn anh ta, cười nói: "Mỗi lần thử chiếc điện thoại này sẽ bị khóa màn hình trong một khoảng thời gian không xác định, chúng ta cũng chỉ đang đoán chủ nhân của chiếc điện thoại này dùng ngày sinh làm mật khẩu không phải sao? Nếu không phải là ngày sinh nhật, có thể sẽ phải đợi rất lâu để thử mật khẩu khác."
"Có lẽ chúng ta không cần thử hai lần." Sau khi nói xong, cô lấy điện thoại di động của Tiểu Mỹ ra, mở phần mềm trò chuyện, nhấp vào cửa sổ trò chuyện của Tiểu Mỹ và người bạn thân nhất Tiểu Lệ, chuyển đến chi tiết trò chuyện ở góc trên bên phải.
Giao diện này có tùy chọn tìm lịch sử trò chuyện.
Cừu Hân nhanh chóng nhập từ khóa: 【sinh nhật】
Thấy bên dưới xuất hiện rất nhiều nội dung trò chuyện, cô bấm vào một trong số đó.
Tiểu Lệ: 【Chúc mừng sinh nhật bảo bối Tiểu Mỹ yêu quý nhất nhất trên đời của tui ~ Mỗi ngày trong tương lai sẽ càng ngày càng vui vẻ, hạnh phúc và tươi đẹp hơn, càng ngày càng xinh đẹp, sớm phát tài nuôi tui! Mừng hoa hồng tình yêu】【icon chúc mừng】【icon hoa hồng】【icon tym】
Cừu Hân nhếch khóe miệng.
Suy bụng ta ra bụng người, phải biết rằng chính cô sẽ cẩn thận ghi nhớ ngày sinh nhật của từng người bạn, sau đó căn thời gian 0 giờ sáng để chúc các bạn tốt sinh nhật vui vẻ, rất nhiều cô gái sẽ có loại cảm giác nghi thức này.
"Chị Cừu đỉnh quá, vậy mà có thể nghĩ tới cái này!" Lý Thanh giơ ngón tay cái lên, biết rằng chính bản thân cũng sẽ làm như vậy, nhưng nhất thời không nghĩ ra biện pháp này.
"Chi Chi, nhập chuỗi số này." Cừu Hân liếc nhìn máy tính, nói ra mấy con số.
Di động ở trong tay Lộ Hạnh Chi, cô nghe vậy thở dài, cúi đầu cam chịu ấn màn hình.
Không thèm bận tâm đến biệt danh mà người này đặt cho mình, thích làm gì thì làm đi, tùy cô ấy.
"Ơ, thật sự mở được rồi!" Hoàng Quang lộ ra vẻ kích động, may mắn mật khẩu là ngày sinh nhật của chủ nhân, trình độ trốn khỏi mật thất của hắn cũng chỉ đến đoạn này, hắn cũng không biết nên nghĩ phương hướng nào về mật khẩu.
"Điện thoại đã được sạch, trông còn sạch hơn cả túi của tôi." Giọng không có thăng trầm của Lộ Hạnh Chi vang lên.
"Ai, tôi có thể thử khôi phục!" Hoàng Quang hưng phấn vỗ ngực nói: "Trước kia tôi chuyên làm sửa chữa và dán kính điện thoại di động!"
"Lợi hại, anh thật là người có tay nghề." Cừu Hân cười khen.
Thấy Hoàng Quang cầm điện thoại, không biết tải phần mềm gì, loay hoay hồi lâu, tay không ngừng di chuyển, một lúc sau mới lau mồ hôi đầy đầu mỉm cười: "Được rồi!"
Lý Thanh rùng mình: "Anh Hoàng không có việc gì thì đừng cười, thật đáng sợ."
Mặt mũi của Hoàng Quang quá hung dữ, cười lên giống như sắp ăn thịt một đứa trẻ.
Mấy người vây quanh trước chiếc điện thoại di động đã sửa chữa, phát hiện mặc dù Hoàng Quang cố gắng lâu như vậy nhưng trong album chỉ có một vài bức ảnh, còn những chỗ khác vẫn trống rỗng.
"Cái này cũng không thể trách tôi, người này hình như còn có thủ đoạn bí mật nào đó, rất chuyên nghiệp, có thể lấy được mấy tấm ảnh cũng không tồi rồi." Hoàng Quang nói.
Cừu Hân cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cô đút một tay vào túi quần, cụp mắt suy nghĩ một lúc.
A, đúng rồi, nếu anh Hoàng không ở trong trò chơi này, thì không ai có thể sửa chữa, vậy làm sao chúng ta có thể phá được thế cục này? Trò chơi phó bản cũng không thể đặc biệt làm riêng cho họ đi, cái này tốn quá nhiều công sức, mỗi ngày trên thế giới có nhiều ngườ chết như thế, bọn họ tính là gì?
Cừu Hân nhìn dây sạc trên ổ cắm ở quầy lễ tân, đột nhiên có một tia linh quang lóe lên, cầm lấy điện thoại đi về phía quầy lễ tân.
Sau khi kết nối điện thoại với máy tính bằng cáp dữ liệu, trong chiếc điện thoại này trừ ổ thường, thực sự còn có một ổ ẩn hiện lên, Cừu Hân nhấp hai lần, yêu cầu nhập mật khẩu, cô nhập sinh nhật vào rồi thành công tiến vào giao diện.
Có một vài bức ảnh lặng lẽ nằm bên trong đĩa, rõ ràng chúng chính là những bức ảnh mà Hoàng Quang đã dày công khôi phục.
"Thì ra tôi làm không công rồi." Hoàng Quang thấp giọng lẩm bẩm.
"Không phải đâu anh, anh thực sự rất lợi hại.
Nếu không có anh, em hoàn toàn không nghĩ ra được phương pháp này, rồi chúng ta sẽ lãng phí thời gian vô ích." Cừu Hân cười với hắn, chỉ vào lịch điện tử treo trong sảnh, họ đã đến đây cả ngày rồi.
"ĐM, hoàn toàn không cảm thấy gì cả.
Chẳng lẽ thời gian trong phó bản trôi nhanh hơn?" Lý Thanh không nhịn được chửi thề.
"Thế nên chúng ta xem ảnh đi." Lộ Hạnh Chi nói.
Cừu Hân nhấp vào ảnh trên máy tính, ảnh trên màn hình máy tính có thể lớn hơn chút, nói không chừng có thể phát hiện nhiều thứ hơn.
Tông màu của bức ảnh này là màu vàng mờ, cái hố nông hình chữ nhật rộng rãi được bao phủ bởi vô số đá cuội, một người phụ nữ mặc áo choàng tắm không nhìn rõ mặt, thân thể đang nằm yên bình trong hố.
- -------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kịch nhỏ:
Tiếp theo chúng ta hãy phỏng vấn chị Phương Như, người được mọi người đồng cảm——
Tác giả kiêm phóng viên ngốc nghếch: Chị Phương Như, nghe nói chị tuy rất đau lòng nhưng vẫn nhớ người đàn ông keo kiệt kia mãi không quên?
Phương Như: A, thực sự để ý đến hắn ta, nhưng đừng buồn cho tôi...
Chị Phương Như đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị, máu tươi từ trong miệng chảy ra, sợ tới mức tác giả hai tay ôm đầu ngồi bệt xuống đất, cả người phát run.
Phương Như (chậm rãi vuốt bụng): Bởi vì hắn quá để ý, cho nên ngày đầu tiên hắn thành quỷ, liền để hắn vĩnh viễn ở bên tôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...