Lửa giận đột nhiên dâng lên, hắn không nghĩ tới Giang Chấp thế nhưng còn dám đi trêu chọc Tô Hòa, lẽ ra lúc trước nên đem gã đánh cho tàn phế!
“Các cô vừa rồi có thấy Tô Hòa đi hướng nào không?” Chiêm Cẩm Dương nhìn vài nữ sinh, bài tập còn ở dưới đất, Tô Hòa khẳng định không trở về phòng học.
Mấy nữ sinh kia vừa mới còn si mê, hiện tại lại bị vẻ mặt hung dữ của hắn dọa sợ tới mức không dám nói nào.
Chiêm Cẩm Dương lo lắng muốn chết: “Nói chuyện!”
Mấy nữ sinh bị dọa đến run lên, trong đó một người yếu ớt nói: “À ùm, hình như là đi vệ sinh.”
Chiêm Cẩm Dương ném xuống áo khoác, hướng nhà vệ sinh chạy như bay.
Giang Chấp cũng đang vội, Chiêm Cẩm Dương không biết bao lâu sẽ tìm được nơi này, hiện tại cách tốt nhất chính là chạy nhanh về phòng học, nhưng gã lại không cam lòng, hai ngày này gã nghĩ đến Tô Hòa phía dưới liền cứng, quần đã cởi sao có thể lãng phí cơ hội này.
Gã nắm cổ áo Tô Hòa từ trên mặt đất kéo lên, kiềm trụ hai tay của cậu làm cậu đưa lưng về phía mình, nhưng tư thế phía sau cần rất nhiều sự phối hợp, Tô Hòa dù thế nào cũng không muốn cong lưng, hắn không còn cách khác, lui lại làm bước tiếp theo, cọ ở giữa đùi cũng coi như đỡ thèm.
Nhưng gã còn chưa cắm vào, thì nghe được tiếng bước chân nặng nề, gã vội vàng đưa tay kéo quần của mình, còn chưa đem dây kéo quần kéo lên, cánh cửa bị đá văng, khoá cửa dội thẳng vào cống thoát nước.
Chiêm Cẩm Dương thấy Tô Hòa còn không kịp kéo quần lên, hai bên gò má sưng đỏ, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, tức giận đến trực tiếp đá vào hạ bộ của Giang Chấp.
“Á--” Giang Chấp hét thảm một tiếng, tiếp theo bị Chiêm Cẩm Dương kéo ra khỏi phòng, đấm về phía mũi gã một quyền.
Giang Chấp bị đè trên mặt đất không có sức đánh trả, Chiêm Cẩm Dương tức giận, đánh gã tàn nhẫn hơn so với lần trước: “*** mẹ mày, xem ra lần trước tao dạy mày còn chưa đủ, mày nghĩ tao đang giỡn với mày?”
Lúc trước Giang Chấp thiếu mười đấm đã dùng xong, nhưng Chiêm Cẩm Dương còn chưa hết giận, đứng lên đá vào ngực với bụng gã.
Tô Hòa sửa sang lại quần áo bước ra, nhìn thấy Giang Chấp người bê bết máu, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, sợ tới mức vội vàng chạy tới ôm lấy Chiêm Cẩm Dương từ sau lưng: “Đừng đánh! Đánh nữa gã sẽ chết!”
Chiêm Cẩm Dương xoay người ôm chặt cậu: “Đừng sợ, anh tới rồi.”
Tô Hòa ở trong lòng ngực hắn, thút thít nói: “Chiêm Cẩm Dương, em chống cự, nó không thực hiện được.”
“Em làm tốt lắm, là anh không tốt.” Chiêm Cẩm Dương khẽ vuốt ve gò má cậu “Đau không?”
Tô Hòa lắc đầu, trên mặt đã không còn cảm giác, nhưng giống như có một tia ánh mặt trời thấm vào tim cậu.
Giang Chấp bị 120 cấp cứu đem đi, chủ nhiệm lớp ở văn phòng đối diện Chiêm Cẩm Dương cùng Tô Hòa, vẻ mặt mặt u sầu: “Chiêm Cẩm Dương, em im hơi lặng tiếng nhiều ngày như vậy, là muốn đưa món quà lớn này cho cô sao?”
Việc hôm nay không phải chuyện nhỏ, Tô Hòa không muốn Chiêm Cẩm Dương gánh chịu tội oan này: “Cô……”
Chiêm Cẩm Dương đánh gãy lời cậu: “Xin lỗi đã gây ra phiền phức cho cô, nhưng em chính là không vừa mắt Giang Chấp, cho nên em đánh nó xong rồi, tùy cô xử lý.”
Chủ nhiệm lớp đau đầu, hỏi Tô Hòa: “Còn em như thế nào lại ở đó? Trên mặt em ai đánh?”
“Cậu ấy ở đó can ngăn không cẩn thận bị thương.” Chiêm Cẩm Dương lại giành trước trả lời thay cậu.
Chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ thở dài, tuy rằng nhìn không giống sự thật, nhưng cô không muốn liên lụy đến Tô Hòa: “Thôi bỏ đi, Tô Hòa em về nhà trước đi, mẹ Giang Chấp đã chạy đến bệnh viện, Chiêm Cẩm Dương, em nên xem cha em muốn tính cho em như thế nào.”
Tô Hòa nhìn Chiêm Cẩm Dương, do dự không đi.
Chiêm Cẩm Dương thản nhiên cười với cậu: “Không có chuyện gì, em yên tâm trở về đi, anh sẽ không có việc gì.”
Tô Hòa gật đầu.
Cậu không có lập tức về nhà, mà là ở cổng trường đợi, sau giờ cơm chiều cũng chưa chờ được Chiêm Cẩm Dương ra.
Cậu sợ mẹ ở nhà chờ đến sốt ruột, mới không thể không rời đi.
Sau khi về đến nhà, mẹ Tô mẫu thấy gò má sưng đỏ của cậu thì hoảng sợ: “Con đây là xảy ra chuyện gì? Cũng là bị đánh sao? Nghe mẹ Giang nói Giang Chấp ở trường học lại bị người ta đánh, bà ấy rất lo lắng, mặt con có sao không?”
Tô Hòa uể oải mà lắc đầu, lấy lý do của Chiêm Cẩm Dương: “Không có chuyện gì, trong lúc khuyên can không cẩn thận bị đánh.”
Mẹ Tô đau lòng đi nấu trứng gà cho cậu lăn mặt: “Ôi trời, lần sau gặp những chuyện này thì đi kêu giáo viên tới xử lý, sao con có thể can bọn họ chứ"
“Dạ.” Tô Hòa không thèm ăn lắm, nhưng không muốn làm mẹ lo lắng, cầm bát cơm lên ăn.
Mẹ Tô vội cản lại: “Khoan đã, để mẹ hâm nóng lại một chút, đồ ăn nguội rồi.”
“Dạ.” Tô Hòa rất muốn hỏi Chiêm Cẩm Dương đã về chưa, trường học muốn xử lý hắn như thế nào, nhưng điện thoại cậu bị quăng hư rồi, không gửi tin nhắn cho Chiêm Cẩm Dương được.
Cậu lo lắng cả đêm, ngủ không yên ổn, có lúc mơ thấy Giang Chấp khi dễ cậu, một hồi lại mơ thấy Chiêm Cẩm Dương bị đuổi học, bị phê bình.
Ngày hôm sau cậu đến trường sớm, nhưng Chiêm Cẩm Dương lại không có đi học.
Cậu mượn điện thoại Chu Sâm, nhắn tin WeChat hỏi Chiêm Cẩm Dương có khỏe không? Nhưng Chiêm Cẩm Dương không trả lời, gọi điện thoại qua cũng tắt máy.
Cậu muốn hỏi thăm tình hình từ chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp lại không muốn nói cho cậu, chỉ yêu cầu cậu chuyên tâm học tập, chuyện khác trường học sẽ tự xử lý.
Cậu rất lo lắng, lại đến hỏi thăm mẹ Giang tình huống của Giang Chấp, nói là sống mũi bị gãy, xương sườn cũng gãy một cây, cũng may không có thương tổn đến nội tạng, chỉ là cần chút thời gian để dưỡng.
Tô Hòa lúc này mới hơi yên tâm chút, nếu Giang Chấp thật sự xảy ra chuyện gì, thì cậu đã hại Chiêm Cẩm Dương.
Liên tiếp mấy ngày cậu cũng không thể học thật tốt được, ban đêm lo lắng đến không ngủ yên, càng không tin tức gì của Chiêm Cẩm Dương, cậu càng sợ hãi.
Cậu thấy rất ngại khi mượn điện thoại của Chu Sâm cả ngày, vì vậy cậu đi mua một chiếc điện thoại cũ, buổi tối cậu ở trong ổ chăn gửi tin nhắn cho Chiêm Cẩm Dương, chờ đợi Chiêm Cẩm Dương hy vọng một ngày nào đó hắn sẽ quay lại.
Tô Hòa mơ màng chìm vào giấc ngủ, cảm giác hình như điện thoại đang rung, chạm vào vừa thấy có cuộc gọi video từ WeChat.
Sẽ cùng cậu call video, chỉ có Chiêm Cẩm Dương!
Cậu kích động vội vàng bấm kết nối, thậm chí quên cả đóng cửa phòng.
Trên màn hình Chiêm Cẩm Dương vẫn là dáng vẻ kia, mang theo một tia cười xấu xa nhìn cậu, nhưng là trên trán lại có thêm một miếng băng gạc.
“Đầu anh xảy ra chuyện gì?” Tô Hòa nôn nóng hỏi, cậu nhớ rõ ngày đó Chiêm Cẩm Dương cũng không bị thương.
Chiêm Cẩm Dương không để bụng mà cười cười: “Không có việc gì, bị cha anh đập, cũng gần lành rồi.”
“Sao lại bị đập? Có nghiêm trọng không, mấy ngày nay không liên lạc được với anh, khi nào anh mới có thể trở lại trường học?” Tô Hòa cảm giác giống như cả một thế kỷ cũng chưa nhìn thấy hắn, có một bụng nói muốn cùng hắn nói.
Chiêm Cẩm Dương không có vội vã trả lời cậu, nhìn bóng tối bên cậu, hỏi: “Có phải anh đánh thức em không?”
Tô Hòa lắc đầu: “Không có.” Cậu trốn vào trong chăn, đối với màn hình điện thoại mềm mại nói: “Chiêm Cẩm Dương, em nhớ anh.”
Màn hình đột nhiên tối đen, dường như có tiếng ma sát nho nhỏ.
Chiêm Cẩm Dương ôm điện thoại vào ngực, che mặt cười, qua một lát mới lại giơ điện thoại lên: “Anh cũng nhớ em, ba ngày nay cha anh nhốt anh lại hai ngày rồi, thậm chí không cho anh xài điện thoại, anh nghẹn muốn chết.”
Tô Hòa ở trong chăn buồn chán đến khuôn mặt đỏ rực: “Vậy tuần sau anh có thể đi học trở lại sao?”
Chiêm Cẩm Dương khó xử nói: “Cha anh bảo chăm chỉ học hành ở nhà, không được ra ngoài làm xằng làm bậy, ông ấy nói anh phải vượt qua tất cả kỳ thi, hơn nữa ít nhất có một môn đạt điểm cao, bằng không sẽ đưa anh đi quân doanh tham gia quân ngũ.”
Tô Hòa so với hắn còn sốt ruột hơn: “Vậy làm sao bây giờ, khoảng cách kỳ thi chỉ còn hơn một tháng, sách anh cũng chưa lật qua một lần.”
“Cho nên anh liền tới tìm em học bù, thầy Tô.” Chiêm Cẩm Dương quay camera về phía trên bàn sách, “Anh nhờ cha mua rất nhiều đề thi, mấy ngày nay anh nỗ lực đọc sách, nhưng chúng quá buồn tẻ và nhàm chán, không thú vị bằng bài giảng của thầy Tô.”
“Vậy em mỗi ngày call video giảng bài cho anh, gọi muộn như vậy anh có vấn đề gì sao? Đem đề thi cho em xem.”
Camera quay lại trên mặt Chiêm Cẩm Dương, hắn lại gần một chút: “Không phải, đã lâu không gặp em, muốn nhìn em một chút, chuyện học tập ngày mai hãy nói.”
Tô Hòa vén chăn lên, để Chiêm Cẩm Dương có thể thấy rõ toàn bộ khuôn mặt mình, cậu không biết Chiêm Cẩm Dương muốn nhìn bao lâu, nhưng chính là cậu cũng không muốn cúp video sớm.
“Anh không ở trường học, không ai bắt nạt chứ?” Chiêm Cẩm Dương cũng luyến tiếc quải.
“Không có, Giang Chấp còn ở bệnh viện, đoán chừng về sau cũng không dám lại làm phiền em nữa.” Giơ tay quá mệt mỏi, Tô Hòa xoay người nằm nghiêng.
“Hừ, nó tốt nhất là không dám.
Gần đây trường học có chuyện gì mới mẻ sao? Giữa trưa em có phải lại đến phòng học nằm bò ra ngủ? Anh hẳn là đưa chìa khóa phòng dạy học cho em.”
Hai người lảm nhảm mà trò chuyện, Tô Hòa rất ít khi thức đêm, bởi vậy một hồi mí mắt liền bắt đầu đánh nhau, nhưng cậu vẫn cứ không muốn kết thúc video, thỉnh thoảng đáp lại bằng tiếng ậm ừ.
“Tô Hòa, ngủ rồi sao?” Chiêm Cẩm Dương nhìn khuôn mặt đang ngủ có chút buồn của cậu, cười chụp màn hình, ngắm nghía một lát, mới nhẹ nhàng nói ngủ ngon, kết thúc video trò chuyện.
Hắn đặt ảnh chụp màn hình làm ảnh nền trò chuyện WeChat, hôn màn hình điện thoại như tên ngốc, rồi tắt đèn đi ngủ.
Thầy giáo nhỏ Tô Hòa rất có trách nhiệm và tận tâm, ở trong trường học chăm chú nghe giảng ghi chép cẩn thận, buổi tối sau khi về nhà, giảng cho Chiêm Cẩm Dương nghe từng cái một, đồng thời nói cho hắn một ít mẹo nhỏ học tập của mình.
Vì nắm chặt thời gian, khi ăn cơm cậu đều cầm điện thoại không buông tay, nhai vài miếng liền phải giảng giải một phen, mẹ Tô nhìn không nổi nữa phê bình nói: “Tiểu Hòa, có cái gì không thể cơm nước xong rồi nói tiếp sao? Con ăn cơm như vậy đồ ăn đều nguội lạnh.”
Chiêm Cẩm Dương nghe được, cũng nói đỡ mẹ Tô: “Dì nói rất đúng, em ăn cơm trước đi, chút nữa anh sẽ gọi lại cho em.”
“Không được!” Tô Hòa lại không cho hắn bất cứ cơ hội lười biếng nào, cậu giải thích với mẹ: “Mẹ ơi, nếu Chiêm Cẩm Dương thi không tốt, cha bạn ấy sẽ không cho đi học nữa, muốn đưa bạn ấy đi quân ngũ, nhưng Chiêm Cẩm Dương muốn học tập chăm chỉ, muốn thi đại học.
Mẹ ơi, con muốn giúp đỡ bạn ấy.”
Mẹ Tô vừa nghe, tưởng rằng Chiêm Cẩm Dương là đứa trẻ đáng thương, có lẽ là trong nhà không có tiền cho hắn đọc sách, mới muốn đưa hắn đi tham gia quân ngũ, có thể miễn phí sinh hoạt, còn có thể lãnh tiền trợ cấp.
Bà không khỏi thở dài: “Mẹ đi hâm lại canh cho con.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...