Người Vớt Xác

Thậm chí có một số con gián vỗ cánh và muốn lao qua ngọn lửa bay lên. Nhưng kết quả chúng còn chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc, từng con một bị ngọn lửa nhấn chìm, chẳng còn khả năng đứng dậy nữa. 

Tôi nhìn vài con gián bên cạnh ngọn lửa, thấy chúng chỉ cần đi qua phía bên phải một chút là có thể tránh được ngọn lửa này và lao thẳng rồi trực tiếp xông lên. Nhưng dường như ngoài việc ngẩng đầu lên và la hét thì chúng không thể làm được gì.

Chu Tam cười đắc ý. Sau đó mới nói: “Tôi đoán ml kia là vua, hiện tại xem ra tôi đã đoán đúng rồi. Hơn nữa những con gián này còn có trí tuệ, chỉ là có chút hấp tấp mà thôi.”

Sau khi Chu Tam nói xong, dùng sức đem đầu con gián ném vào đống lửa đang cháy kia. Sau đó những con gián còn lại lập tức lao vào lửa như những con thiêu thân. 

“Đi thôi, ngọn lửa này sớm muộn cũng sẽ tắt.”

Chu Tam liếc nhìn xuống dưới một cái rồi thì thầm, tôi cũng quay sang nhìn lũ gián, chúng nó phô trương ra thân thể dưới đám lửa. Ngọn lửa đang dần yếu đi nhưng sẽ còn rất lâu trước khi nó bị dập tắt hoàn toàn. 

“Anh tìm được đường ra rồi à?”

Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt của Chu Tam, hắn nhếch khóe miệng lên rồi nói: “Dưới đất không có đường vậy thì chúng ta phải đi lên trên để tìm đường ra.”

Nói xong, Chu Tam trực tiếp bật đèn pin chiếu sáng lên phía trên đầu. Lúc này tôi mới phát hiện ra một ít những dây leo đó lan tràn ra lên phía trên. 

Những cái này đứng ở dưới hoàn toàn không thể nhìn thấy, chỉ có đi lên đến đây mới thấy được một ít.

Tôi nhìn Chu Tam một cách ngạc nhiên, hắn cười gượng mấy tiếng rồi đi trước leo lên trên.


Tôi nhíu mày, trong bóng tối không thể nhìn rõ mặt Chu Tam, có một ánh mắt mơ hồ xuất hiện trong mắt tôi. Tên này luôn làm tôi cảm thấy kì lạ, nghĩ lại về những thứ đã xảy ra từ khi bước vào đây, tuy là có mạo hiểm nhưng hắn lại có thể biến nguy thành an.

Đặc biệt là hiện tại, làm sao hắn biết bên trên vách đá này sẽ có đường ra, bao gồm cả việc đốt lửa thiêu cháy mấy cái thi thể khỉ và đám gián hồi nãy. Tên này không hề lo lắng sẽ chạy không thoát, thậm chí gần như không hề lo lắng bất kì cái gì cả.

Tôi dường như cảm thấy hắn đã từng đến đây.

Nhưng nếu như hắn thật sự đã từng đến đây, có nhiều chỗ chưa chắc đã có thể nói rõ.

“Cậu còn thất thần ở đó làm gì, nếu còn không mau trèo lên cậu thật sự muốn trở thành đồ ăn cho lũ gián kia à? Tôi nói cho cậu biết bọn chúng hiện tại thích nhất là máu thịt của người sống đấy.” 

Chu Tam lại một lần nữa mở miệng, càng làm trầm trọng thêm suy nghĩ trước đó của tôi. Nếu hắn chưa từng đi qua đây làm sao có thể biết được mấy con gián này sẽ ăn thịt người.

Tôi đi theo lên, dần dần tôi không thể biết được kẻ trước mặt này đang có âm mưu gì.

Chu Tam nói những dây leo đó vẫn tiếp tục leo lên trên, tôi lặng lẽ leo theo sau hắn, cả hai đều im bặt. Xung quanh có chút hơi đáng sợ, ngoài những tiếng lạch cạch thì không có gì cả.

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gián ríu rít. Nhưng chẳng bao lâu sau, ngay cả những âm thanh đó cũng biến mất.

Bò lên cao thêm khoảng mười mấy mét, tôi đã dần kiệt sức. Dù sao đây là vách đá cheo leo, tuy nói dây leo vẫn có khả năng chống đỡ tôi không rơi xuống, nhưng đây là leo lên cao, tôi vẫn là có chút không chịu đựng nổi.

Chu Tam cũng dừng lại, lấy một chai nước từ trong balo ra đưa cho tôi. 

“Cậu nhìn vậy mà thể lực yếu quá. Mới leo được có một đoạn đã mệt rồi.”

Chu Tam lấy ra điếu thuốc, sau khi rít một hơi thật sâu, hắn thở một hơi nhẹ nhõm.

“Nhanh lên, nếu không sẽ rất khó chịu khi hút thuốc xong.”

Chu Tam chui vào giữa những dây leo mặc cho chúng kẹp hắn lại.

Vì tất cả những suy đoán trước đây, tôi không biết phải nói gì với Chu Tam. Tôi không thể nói ra suy nghĩ của mình. Thay vì làm hắn bối rối, tốt hơn hết là nên giữ im lặng.

“Đúng rồi, cho tôi xem lại hoa văn huyết ngư trên tay cậu đi.”

Chu Tam hung hăng nói một câu, đây mới thật sự là hắn.

“Anh muốn làm cái gì?”


Chu Tam trợn mắt liếc tôi một cái, “Bộ tôi ăn được cậu à!”

Nói xong liền bới tung đồ trong balo của tôi ra.

Tôi rút bả vai về, Chu Tam không có vẻ gì là muốn đùa giỡn, rít đoạn thuốc còn lại đến tận mông, sau đó mới trực tiếp gảy tàn xuống dưới.

“Cậu kích động cái gì chứ, tôi chỉ muốn xem tí xíu, không thích thì thôi.”

Trong lời nói của Chu Tam có chút oán trách, tôi không thèm để ý. Uống một ngụm nước rồi mới thấy hắn lại đem la bàn ra.

“Aida, từ trường chỗ này thế mà lại giảm đi không ít.”

Chu Tam vỗ vỗ vào cái la bàn hình như đã xài được nhiều năm, cao hứng nói.

Tôi cúi đầu nhìn xuống. Ngọn lửa tựa hồ vẫn còn, chỉ là không biết mấy con gián đó có đuổi theo chúng tôi hay không.

Chu Tam phát hiện ra ánh mắt của tôi đang nhìn chằm chằm vào đám lửa, thu la bàn vào trong ngực rồi vỗ vai tôi nói: “Cậu cứ yên tâm, bọn chúng chỉ là muốn đầu của con gián kia thôi. Tôi dám bảo đảm với cậu rằng bọn chúng không hề đuổi theo chúng ta. Thậm chí đã có xung đột nội bộ, bằng không cậu nghĩ vì lí do gì mà tôi lại ném đầu của nó trở lại đống lửa.”

Chu Tam chưa nói hết câu đã muốn lấy thuốc ra hút tiếp điếu nữa.

“Anh nghỉ ngơi trước đi, bây giờ đừng hút nữa.”

Chu Tam sững sờ, cuối cùng cũng không lấy điếu thuốc ra, cất luôn hộp thuốc.

“Tôi cứ thấy cậu là lạ, không sinh bệnh chứ?!”


Nói xong Chu Tam liền muốn sờ vào trán tôi.

Trong lòng tôi như bị thứ gì đó chặn lại, đặc biệt khó chịu. Lúc này tôi không còn sức để quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa. Tôi đoán nếu cứ như vậy chắc là bản thân sẽ bị chết nghẹn trước khi kịp biết được sự thật mất.

“Bây giờ đừng làm gì cả, tôi hỏi anh, nơi này thật sự từ trước đến nay anh chưa bao giờ đến?”

Bàn tay của Chu Tam dừng lại giữa không trung. Tôi tiếp tục hỏi, liệu hắn có thực sự giấu tôi điều gì không, nếu có thì đã đến lúc hắn cân nhắc xem nên nói với tôi những gì.

Chỉ là tôi không ngờ được Chu Tam thu tay lại, rồi lôi ra một điếu thuốc, trực tiếp ngậm vào trong miệng, râu cá trê trên khóe miệng vểnh lên, có chút bất mãn nói: “Nói nửa ngày mà đến lúc này rồi còn chưa tin tôi.”

Chu Tam châm thuốc,  rít một hơi mới tiếp tục: “Tôi xuống đây là cậu nhờ tôi giúp, cũng chẳng phải tôi mặt dày mày dạn đến đòi cậu cho tôi hỗ trợ. Tự hỏi lại mình đi, mấy lời vừa rồi của cậu có còn là tiếng người không?”

Chu Tam dường như thực sự tức giận, dập tắt điếu thuốc nghi ngút khói còn chưa hút xong. Hắn quay người hướng phía trên trực tiếp bò lên

Lòng tôi quýnh quáng, thật sự Chu Tam nói không sai, đi đến đây là chủ ý của tôi. Nhờ hắn giúp cũng là chủ ý của tôi, nhưng tôi hiện tại lại tra hỏi hắn, thật là không thể nào nói nổi.

“Ý tôi không phải là như vậy. Ý tôi là nếu anh biết về những thứ kia thì hãy nói tôi biết. Tôi thấy mình chẳng biết cái gì hết, cảm giác cứ mơ mơ màng màng thật sự rất khó chịu.”

Chu Tam dừng lại, cũng không quay đầu nhìn tôi. Chỉ nói một câu

“Có những thứ cậu không nên biết thì tốt hơn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui