Mãi cho đến khi Chu Tam đuổi tới trước mặt tôi thở hồng hộc, bắp chân tôi vẫn mềm oặt như cũ, căn bản không có nổi nửa phần khí lực.
“Mẹ kiếp, nơi này tà tính thật sự, vừa rồi rõ ràng ông đi phía trước cậu, nhưng xoay người một cái cậu liền chạy đến đằng trước tôi, kêu cũng chẳng được, cứ luôn chạy đằng trước. Tôi cũng đi lên theo, không ngờ cậu chỉ vào mạch nước ngầm, rồi thả người nhảy xuống. Tôi cmn bị dọa đến vãi ra quần, nhưng nghĩ lại thấy không đúng, điều này sao có thể xảy ra?”
“Tôi đoán là bị mắc lừa, trực tiếp cắn nát đầu lưỡi phun ra ngụm máu, đau nhức kịch liệt rốt cuộc mới khiến tôi tỉnh táo trở lại, nhưng vừa mở mắt ra nhìn lại thấy một con khỉ chết đang chặn ngay trước mặt ông, cặp mắt đen sì làm da đầu tôi tê dại cả lên. Vừa lấy lại tinh thần xong, quay người qua liền thấy cậu đi về phía rìa đường gạch xanh. Tôi cmn mà kêu chậm thêm chút, cậu chỉ sợ đã nhảy xuống mất rồi”
Nghe mấy lời Chu Tam nói, cả người tôi cũng kinh sợ
“Con khỉ anh nói có phải con ở trên đỉnh đầu tôi không?”
Nói rồi tôi chỉ thi thể khô héo trên đầu mình, không hẳn là người, trên thân còn có lông, nhất định chính là con khỉ mà Chu Tam vừa nói
“Cái con khỉ này, mẹ nó quái tà thật”
Chu Tam nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bất chấp tất cả nhặt một cây gậy gỗ dài hơn nửa mét trực tiếp ném thẳng tới chỗ thi thể con khỉ.
Thi thể con khỉ kia giống như màn thầu ngâm mềm, bị Chu Tam đập một cái liền vỡ vụn ra, sau đó một ít chất lỏng đen sì theo thân thể tàn tạ của nó chảy ra.
Tôi thấy cái chất lỏng màu đen ấy không tốt, vội vàng xoay người tránh đi
Chất lỏng màu đen rơi xuống phiến đá xanh, dường như không ảnh hưởng gì, chỉ lặng lẽ chồng chất trên đó, một số thì thuận theo mặt đất chảy vào trong nước.
Chu Tam trút giận lên thi thể con khỉ, rồi ném gậy gỗ qua một bên, ngồi xuống đất hùng hùng hổ hổ mắng nhiếc.
“Tôi nói những mảnh vải này dùng làm gì, cậu xem một chút phía trên mấy mảnh vải kia, toàn là thi thể mấy con khỉ như này. Nhiều khỉ chết như vậy, cũng chẳng biết đã ngây người ở đây bao nhiêu năm, mà mắt khỉ dường như còn có thể khiến người ta sinh ra ảo giác”
Điều này tự nhiên không cần Chu Tam nói thêm, cảm xúc của tôi đối với ảo giác kia vô cùng sâu đậm, vừa rồi nếu không phải hắn kêu lên kịp thời, bây giờ chỉ sợ cả người tôi đã nhảy tới mạch nước ngầm dưới hố sâu, sớm chết không chỗ chôn thân.
“Dù sao vẫn cảm ơn anh”
Tôi bỗng dưng xoay người, nhẹ nhàng nói
Chu Tam đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng được câu cảm ơn của tôi, hắn hừ nhẹ một tiếng, sau đó khoát khoát tay
“Thôi đi, ông không cần cậu cảm ơn, không trả nổi, nếu như cậu thật tình muốn báo đáp, chờ chút nữa tiến vào mộ lúc ông đây sờ đồ vàng mã cậu đừng ồn ào là được”
Đồ vàng mã, còn được gọi là minh khí, chỉ là tiền nhân cảm thấy gọi như vậy là điềm xấu cho nên mới đổi thành đồ vàng mã, kỳ thật cũng chính là vật bồi táng theo người chết. Người nói như vậy phần lớn đều là dân trộm mộ
“Yo, bây giờ thậm chí còn chẳng muốn giấu giếm nữa hả, nói đi, anh rốt cuộc đã trộm qua bao nhiêu ngôi mộ rồi?”
Lúc trước tôi chỉ hoài nghi tên này, hiện tại hắn đã nói như vậy, tôi gần như chẳng cần hoài nghi nữa
Chu Tam cười hắc hắc, mới nói, “Tôi làm công tác văn hóa, có thể gọi là trộm mộ à, cậu nhìn mấy gã đế vương quan tướng này, đã chết còn muốn chôn nhiều thứ tốt như vậy xuống lòng đất. Nếu không nhờ chúng tôi, mấy thứ đồ tốt kia liền coi như hư thối, rất khó có thể gặp lại ánh dương bên ngoài, chúng tôi đây là làm việc tốt”
“Ngay cả khi cổ vật xuất hiện cũng cơ hồ là cung không đủ cầu, tôi dựa vào bản lĩnh của chính mình để kiếm cơm thì có gì phải che giấu, chẳng qua là ban đầu thấy cậu không đáng tin cậy cho nên mới không nói cậu biết. Về phần hiện tại, tôi đây như con châu chấu trên sợi dây thừng, tự nhiên cũng chẳng còn lo lắng mấy chuyện này”
Tôi lười nghe mấy lời ngụy biện của Chu Tam, hắn đã xuống bao nhiêu mộ không có liên quan gì tới tôi, ngay cả khi tên này nói tôi nghe ngay từ đầu, tôi vẫn sẽ không đi vạ miệng khắp nơi. Rốt cuộc bây giờ tôi chỉ lo lắng có thể ra ngoài được không, còn có việc của Từ Phượng
Tôi không đáp lời Chu Tam, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, “Lấy kinh nghiệm mấy lần trước, anh cảm thấy ngôi mộ này thế nào?”
“Đại mộ! Thứ tốt nhất định rất nhiều”
Tôi trầm giọng mất nửa ngày. Sau đó mới nói, “Hy vọng anh không quên anh xuống đây làm gì”
Câu nói của tôi rõ ràng đã làm Chu Tam sững người một lúc
“Tiểu tử, cậu nói lời này cũng xem thường người quá đấy, Chu Tam ông đây là cái loại qua cầu rút ván hả, Từ Phượng là ai, chính là vợ tương lai của tôi, tính mạng của cô ấy tôi tự nhiên sẽ để trên đầu quả tim, về phần sờ một chút đồ vàng mã, chỉ là không muốn ra về tay không mà thôi”
Chu Tam vừa dứt lời, tôi coi như nhẹ nhàng thở ra, tên này tuy nói nhìn bộ dạng chẳng đáng tin cậy nhưng thời điểm cần tin cậy, vẫn rất đáng để tin
“Được rồi, tôi nghĩ chúng ta nên rời khỏi nơi này nhanh một chút, tôi luôn cảm thấy những vật trên đỉnh đầu không an toàn”
Tôi nói, ánh mắt cũng đặt ở mấy mảnh vải phía bên trên. Nhưng vừa thấy không quan trọng lại suýt chút nữa dọa tôi sợ đến mức la lên thành tiếng. Chỉ thấy lít nha lít nhít thi thể khỉ, tất cả chẳng biết từ lúc nào đều xuất hiện trên mảnh vải.
Mấy con khỉ đó tuy rằng đều là tử vật, thế nhưng không hiểu vì sao, chúng chen chúc nhau nhét chung một chỗ, mơ hồ lại có thể nghe được một hai tiếng khỉ kêu
Chu Tam cũng phát hiện một màn kinh dị này, nhưng Chu Tam rốt cuộc cũng đã kinh qua nhiều đại sự đời người, sau khi nhìn thấy thi thể mấy con khỉ, chỉ xoay người cho tôi một ánh mắt, rồi trực tiếp trườn người lao ra ngoài.
Chạy được một đoạn Chu Tam dường như phát hiện tôi không có theo sau, tên này bây giờ mới quay lại nói, “Tiểu tử cậu còn ngốc ở đó làm gì? Chạy mau!”
“Vậy anh cmn phải nói rõ ràng ra chứ, anh vừa ngước đầu lên đã lao ra ngoài, có quỷ mới biết anh muốn nói cái gì”
Chu Tam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ đùi một cái. Bộ dạng như đang muốn nói, thật sự là trẻ con khó dạy
Tôi cũng đi theo, mấy con khỉ trên đỉnh đầy càng ngày càng hạ xuống, hẳn là bị những mảnh vải kia khống chế. Theo nguyên lý, tôi chẳng hiểu tại sao, cũng không nghĩ là mấy con khỉ đó vẫn còn ý thức, tự mình khống chế được mảnh vải hạ xuống?
Chạy đến trước mặt Chu Tam, tên này nhếch miệng cười rồi nói, “Tiểu tử, nhìn xem, anh Chu Tam của cậu hôm nay mời cậu tới một buổi tiệc hỏa thiêu khỉ”
Dứt lời, còn không đợi tôi phản ứng lại, tên này liền trực tiếp châm lửa đốt vải
Từng này vải không biết đã treo ở chỗ này bao lâu, cơ hồ chạm vào là rách ngay, lửa vừa điểm, bùng một tiếng liền nhảy lên, tốc độ kia gần như bắt kịp với tốc độ lao ra của Chu Tam
“Cậu cmn có phải đầu óc bị bệnh hay không!”
Tôi nhìn mảnh vải khắp bốn phương tám hướng, Chu Tam vừa châm lửa một cái mà bây giờ đã lan sang hướng mấy con khỉ rơi xuống
Mặc dù thi thể khi đã khô, nhưng trong da thịt vẫn còn sót lại dầu trơn, ngay lập tức hoà vào biển lửa lao đến đỉnh đầu chúng tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...