Người Vớt Xác

Một đêm này dường như ai cũng mất ngủ. Tuy rằng tôi không chắc nếu mình ở đây Từ Phượng sẽ không nằm mơ, nhưng vì an toàn không ai dám ngủ cả. Chỉ là ngay trước khi hừng đông, tôi thiêm thiếp trong chốc lát.

Lại một lần nữa bị đánh thức. Là tiếng đập cửa.

“Anh Tùng, ra ăn cơm!”

Người gõ cửa là Cát Uyển Nhi, cô gái nhỏ này một đêm không ngủ mà tinh thân vẫn tốt như vậy, tôi cố gắng đứng dậy. Có Cát Uyển Nhi nên cô ấy cùng Từ Phượng ở một phòng, làm tôi đột nhiên nhớ lại cảnh kiều diễm lúc đầu ở nhà Từ Phượng..

Tôi lắc lắc đầu đem mấy ý nghĩ đó vứt ra khỏi đầu, sau khi mở cửa đi ra mới phát hiện tên Chu Tam thế mà cũng đã qua đây

“Phượng Nhi, đây là anh tự mua cho em. Em ăn một cái trước đã”

Vừa ra khỏi cửa tôi liền nghe giọng nói phát ốm của Chu Tam. Thanh âm bình thường của hắn đã không tính là dễ nghe rồi, huống hồ bây giờ hắn nói chuyện với Từ Phượng giống như chính hắn cảm thấy mình nói như thế rất ôn nhu vậy

Thực tình không biết với cái loại phương thức trò chuyện này nếu dáng dấp hắn đẹp mắt một chút, giọng nói dễ nghe đi nữa thì nhất định rất tốt. Nhưng sự thật chính là dáng dấp Chu Tam bị áp chế, ngay cả thanh âm cũng khó nghe

Biểu tình của Cát Uyển Nhi ở bên cạnh tôi có thể nhìn ra, cô ấy cũng đang chịu đựng

“Anh Tam đến sớm quá”

Tôi thấy Từ Phượng nghe Chu Tam nói xong cũng ngu ngơ tại chỗ, vẻ mặt có hơi xấu hổ và thiếu kiên nhẫn, liền biết lúc này phá vỡ bầu không khí là thời cơ tốt nhất.


Chu Tam vừa nghe thấy giọng nói của tôi, cả người cũng từ cái loại trạng thái hắn tự cho là ôn nhu khôi phục lại

“Tiểu tử cậu làm sao còn ở đây, tối hôm qua không phải cậu nói đến xem rồi về sao?”

“Thì là không yên tâm đó”

Tôi biếng nhác duỗi cái eo, thấy Chu Tam mua một đống đồ ăn sáng tới liền trực tiếp lấy cái bánh bao mà hắn đưa cho Từ Phượng nhét luôn vào miệng

“Tiểu tử cậu… đây là đồ tôi tự làm”

Lời vừa thốt ra tôi suýt chút nữa đã phun hết chỗ bánh bao trong miệng ra

“Không phải vừa rồi anh nói là anh tự mua hả?”

Tôi cắn một miếng, hương vị kia! Thật ra cũng không tệ lắm, hai miếng bánh này vào dạ dày tôi, tôi cũng chẳng trì hoãn nổi, tuy tối hôm qua ăn một bụng đầy nhưng không chút nào ảnh hưởng đến cái bánh bao tôi đang ăn

Không ngủ đủ giấc, dường như chỉ có dùng bánh bao mới có thể an ủi nổi tôi

Bữa sáng Chu Tam mua còn rất nhiều, tôi ăn gần một nửa, còn lại Cát Uyển Nhi và Từ Phượng mỗi người chỉ ăn một chút. Về phần mấy cái bánh Chu Tam tự tay làm Từ Phượng một cái cũng chẳng ăn, toàn chui vào dạ dày tôi

Chu Tam ở một bên nhe răng trợn mắt, chỉ sợ trong lòng đã muốn giết người đến nơi rồi

Tôi cười cười, cũng chẳng lấy làm áy náy.

“Sao anh Tam lại đến sớm thế, nhất định là có tin tức tốt nhỉ”

Từ Phượng không ăn bánh bao của Chu Tam tựa hồ đả kích hắn rất mạnh, tên này lẩm bẩm một tiếng, sau đó mới nói, “Tin tức tốt cái rắm. Tôi chẳng qua là muốn đến xem Phượng Nhi mà thôi”

Một tiếng Phượng Nhi của hắn làm da gà da vịt toàn thân tôi nổi lộm cộm lên. Nhưng Chu Tam lại như không hề có bất kỳ phát giác nào.

Từ Phượng hiển nhiên đã không phải là lần đầu tiên nghe Chu Tam kêu như vậy, giờ phút này cũng chỉ có thể cười trừ, không biết có phải do có tôi ở đây hay không, Từ Phượng không có đuổi Chu Tam đi

Điểm tâm xong xuôi, sắc mặt Chu Tam mới khôi phục lại vẻ trang nghiêm

Nhìn thấy biểu tình này của Chu Tam tôi mới khẽ mỉm cười, hắn của hiện tại mới là hắn mà tôi mong chờ.

Quả nhiên, Chu Tam lấy từ trong túi vải hắn mang theo ra thứ gì đó


“Đây là những gì tôi có được khi chiếc quan tài cổ nổi lên, chỉ là lần trước tôi đến chậm một bước, mảnh huyết ngư đã bị anh chàng đã chết kia lấy đi, về sau lại truyền đến tay cậu. Nhưng mà thứ trong tay tôi trông thế nào cũng không giống đồ trên thân của người phụ nữ đó. Có lẽ đây cũng là lý do cô ta không tìm đến tôi…”

“Tôi thấy anh đang ước gì cô ta đến tìm anh thì có”

Chu Tam lườm tôi, không nói gì. Đem cái hộp mở ra, bên trong là một miếng ngọc xanh.

“Thế nào, là trân bảo nhỉ”

“Nếu không phải trân bảo, đoán chừng tôi đã chẳng tìm đến chỗ anh”

Tôi nhìn miếng ngọc trong tay Chu Tam, ngọc sắc trong suốt, thoạt nhìn có thể là một trân bảo hiếm có

“Tiểu tử cậu nói hay lắm, phải biết ngoại trừ miếng ngọc này bên ngoài còn rất nhiều đồ tốt”

Những điều Chu Tam nói hấp dẫn tôi, nhưng tên này dường như muốn câu giờ, thẳng đến khi tất cả mọi người đều một vẻ muốn biết rốt cuộc là có đồ gì tốt, Chu Tam mới tự đắc cười một tiếng, sau đó lấy một cái mai rùa ra

Trên mai rùa còn dính gì đó như bùn, nhưng nó lại không vì bị Chu Tam cầm trên tay mà dính sang cánh tay hắn. Điều này cho thấy cái gọi là bùn kia đã tồn tại trong một thời gian nhất định, hiện tại chúng đã hoàn toàn cùng mai rùa kia kết hợp làm một thể

Ngoài bùn, trên mai rùa còn có mấy vết tích quanh co khúc khuỷu, mãi đến khi Chu Tam đem mai rùa đến gần hơn tôi mới phát hiện hoa văn đó trông giống như một bản đồ

“Có nhớ lúc trước tôi kể cậu nghe nơi này trước kia là một chiến trường cổ không?”

Lời Chu Tam nói nhắc nhở tôi, lúc ấy hắn thực sự có nói như vậy

“Chẳng lẽ, thứ mô tả trên mai rùa này. Chính là!!!”

Còn không đợi tôi nói xong, Chu Tam liền gật đầu


“Khi tôi quay lại khảo sát địa hình, nó cùng với địa hình được mô tả trên cái mai rùa này có đến tám chín phần tương tự, nói cách khác nếu như chúng ta có thể đối chiếu được, không cần phải xuống nước nữa. Trực tiếp tìm tới ngôi mộ dưới mặt đất. Tất cả đáp án đều ở trong mộ!”

Câu nói của Chu Tam làm trái tim tôi nhảy lên kịch liệt. Lúc trước tôi cũng từng có ý nghĩ như vậy. Nếu như đi xuống mộ, có lẽ vấn đề có thể sẽ giải quyết được dễ dàng

Nhưng tôi căn bản không biết lỗ hỗng mộ địa ở đâu, hơn nữa sông Hồng Hà cũng chẳng phải dạng vừa, ai mà xuống dưới chính là tìm chết. Hơn nữa chuyện của Mạnh Nhiên càng làm tôi đối với Hồng Hà có một nỗi sợ không giải thích nổi

Hiện tại Chu Tam lấy ra thứ này, dường như đã giải quyết được lo lắng trước đây của tôi

“Nói như vậy, nghĩa là anh đã tìm được lối vào mộ địa?”

Tôi nhìn thoáng qua Chu Tam, chờ mong được nhìn thấy nụ cười tự mãn trên khuôn mặt hắn, nhưng điều tôi không ngờ là tên này chỉ lắc đầu rồi nói, “Tạm chời chưa tìm được!”

Tôi trừng hắn một cái, nhưng Chu Tam lại nhanh chóng mở miệng, “Tuy nhiên tôi biết phương hướng đại khái, nếu tìm ở hướng đó, nhất định không sai”

Chu Tam nói xong, lại nhìn tôi một chút, lúc này mới tiếp tục, “Chỉ là nếu muốn tìm được lối vào ngôi mộ còn phải xem bản lĩnh của cậu!”

“Tôi?”

Tôi còn tưởng mình nghe lầm, thẳng đến khi Chu Tam dùng sức gật gật đầu, tôi mới chắc chắn mình đã nghe đúng

“Tôi làm sao biết được, tôi có mấy cân mấy lượng chẳng lẽ anh còn không biết?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui