Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Sắc mặt của Trầm Thiết Vỹ ngay lập tức đen lại.
Hắn ta nhìn Hạ Diệp Trầm, giống như muốn lóc từng miếng thịt trên người cô ra.
"Trầm đại thiếu gia, anh mau uống đi! Tôi...!tôi không muốn bị phạt!”
Trầm Dư Niên nhìn ly rượu kia, cũng không phản ứng gì.
Hạ Diệp Trầm càng thêm run sợ: “Trầm đại thiếu gia, xin...!xin anh đó!”
Anh nhướng mày lên: “ty rượu này cô đưa cho tôi?” “Dạ...!tôi thay Trâm nhị thiếu gia đưa cho anh!”
“Thì ra là do em trai tôi đưa!”, anh bật cười, đón lấy ly rượu kia lắc lắc hồi lâu.
Cuối cùng, ly rượu đó hoàn toàn hắt lên mặt Trầm Thiết Vỹ.
Anh nhìn cô, nhếch khóe miệng:
“Làm trò thừa thãi! Ly rượu bẩn thỉu của hẳn, làm sao tôi đưa lên miệng mà uống được chứ?”
Hạ Diệp Trầm nháy mắt hiểu ra.
Anh đang chọc giận Trầm Thiết Vỹ, khiến cho hẳn ta trút oán hận lên mình mà quên đi cô.
Quả nhiên, bị dội rượu lên mặt, màu rượu vang đỏ chảy từng giọt theo tóc, mặt, xuống quần áo, Trầm Thiết Vỹ phát điên lên.
Hắn túm lấy cổ áo người đang ngồi trên xe lăn, gẵn lên:
“Thăng nghiệt chủng, mày dám! Sao mày dám?”
Chỉ thấy Trầm Dư Niên cầm lấy cổ tay của hắn ta, vặn mạnh.
Hắn ta cắn răng để bản thân không hét lên, nhưng gân trán nổi lên xanh rờn đã minh chứng cho việc lúc này hắn đau thế nào.
“Nghiệt chủng? Đứa con sinh ra dựa trên giấy hôn thú không có giá trị pháp lý như mày mới là dã chủng.
Đừng nói người khác.”
Choang! Trầm Thế Sơn ngồi nghe nãy giờ, cuối cùng cũng không
nhịn được nữa.
Ông ta đập tan chiếc bát trên bàn, chỉ vào con trai lớn của mình:
“Ngay lập tức câm miệng, nếu không cút khỏi đây!” Một mảnh vỡ của chiếc bát theo lực văng ra cứa vào
chân của Hạ Diệp Trầm, khiến cô đau đến nhăn mày, máu bắt đầu rớm ra.
Trầm Dư Niên có vẻ như chỉ chờ câu này.
Anh quay xe lăn rời khỏi nhà ăn, bỏ lại một câu:
“Tình thân của các người như giẻ rách đối với tôi, đừng nghĩ rằng tôi thèm thuồng.”
Hạ Diệp Trầm thấy Trầm Dư Niên đã an toàn lui thân, cô cũng âm thầm lùi ra ngoài để không bị liên lụy.
€ó lẽ cô đã làm điều thừa thãi.
Một mình anh cũng có thể thoát nạn, nhưng bản thân cô không hề hối hận khi mình đã bước ra khi nãy.
“Cô tên là gì?”
Khi còn một bước chân nữa thì ra khỏi cửa, Nhậm Hạ Lan đột ngột lên tiếng.
Hạ Diệp Trầm hơi cứng người, cô vẫn có chút sợ hãi với người phụ nữ này.
Từ năm năm trước bà ta đã có khí thế rất mạnh, thậm chí còn lấn áp cả Trầm Thế Sơn.
“Dạ...!bà chủ...!tôi là Nhu Hoal”
Nhậm Hạ Lan hiền từ gật đầu:
“Được rồi không phải sợ, cậu chủ hơi dữ dẫn nhưng rất
thiện lương.
Cô mang một chút đồ ăn lên phòng cậu ấy đi.
Nhìn thấy cậu ấy ăn hết rồi mới trở về!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...