Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Bánh bao.
Tít tít tít tít...!Tiếng từng chữ cái được nhập vào hệ thống.
Cạch!
Cửa thực sự được mở ra.
Hạ Diệp Trầm cũng chẳng có thời gian vui mừng nữa.
Cô chui ra khỏi đường hầm, nhận ra đây mà một nơi hoang văng gần đường lớn.
Chỉ cần đi thêm năm mươi mét sẽ gặp điểm đón xe khách.
"Trầm Dư Niên!", Hạ Diệp Trầm thở dài một tiếng.
"Anh kéo tôi vào trong vũng bùn lầy này, anh phải biết là tôi không thể thoát ra rồi chứ?"
Hơn nữa, cô cũng không muốn thoát.
Cô đã trốn chui trốn lủi như con chuột cống chỉ vì được sống quá lâu rồi, lâu đến nỗi quên mất bao nhiêu sinh mệnh đã chết đi trong nhà họ Dụ.
Cô cũng quên mất cái án gánh trên lưng mình.
Giờ là lúc Hạ Diệp Trầm trở lại, lần lượt đòi lại những gì của mình, danh dự, sự trong sạch, và quyền được tồn tại của bản thân, đòi lại sự công bằng cho Vân Nhiễm.
Hơn nữa, cô không bỏ được anh, không bỏ được người đàn ông ngông cuồng vẫn đang vật lộn với chính thứ gọi là gia đình của mình kia.
Hạ Diệp Trầm bảt đầu lên đường đến Thiên Tân, thì Trầm Dư Niên theo đường hàng không cũng đã đến nơi.
Anh được Hồng Tịnh San đẩy vào trong khuôn viên của biệt thự nhà họ Trầm, nơi mình bị nhốt đến mười lăm năm.
Mới có mấy tháng, nơi này đã thay đổi nhiều quá.
"Con trai à, dạo này chú ý một chút.
Việc kia ta đã giải quyết cho con, đảm bảo đám người kia sẽ không nhắc đến một câu.
Con chỉ cần diễn thật tốt, làm ra vài hành động giúp đỡ người nghèo khổ, chắc chẳn sẽ có thể bước vào giới chính trị một lần nữa"
Khi Trầm Dư Niên vừa mới vào phòng, thứ đầu tiên nghe được là những lời như thế.
Một người cha dặn dò cẩn thận, lo từng chút một cho con cái.
Thật cảm động đến phát khóc.
"Ngay cả việc uống rượu chơi gái bố cũng quản nó, thật là một người cha tài giỏi!", anh mở miệng nói lời châm chọc.
Không khí xung quanh ngay lập tức cứng lại.
Trầm Thế Sơn rống lên giận dữ:
"Ai cho thăng nghịch tử này vào đây? Các người muốn mừng thọ lão già này hay muốn tôi tức chết đây?"
Nhậm Hạ Lan nghe thấy tiếng động, uyển chuyển bước ra:
"Ông đừng khắt khe quá, Dư Niên lâu lắm mới về nhà, mềm mỏng với thằng bé một chút."
Trầm Thế Sơn “hừ” lạnh:
Bà quá thiện lương để cho nó trèo lên đầu mình mà ngồi rồi.
Hạ Lan, bao nhiêu năm nay bà cưng chiều nó, thậm chí còn mua cho nó hẳn một biệt thự để thỏa chí chơi đùa bay nhảy.
Thuê đầu bếp với số tiền khổng lồ.
Nó từng đặt bà trong lòng mà cảm kích hay chưa?”
Những lời này, Trầm Dư Niên nghe đã mòn tai.
Những kẻ ngụy quân tử thường dùng những từ ngữ cao đẹp để tô hồng mình.
Mà Nhậm Hạ Lan và Trầm Thế Sơn vừa hay một cặp.
Anh nhìn về phía Trầm Thiết Vỹ, khế nhếch khóe miệng: “Vậy cũng không tài giỏi bằng nhị thiếu gia đây.
Giống
như động vật chưa tiến hóa hết, vui vẻ với hai cô gái xinh đẹp, đến nỗi bị chụp lại.”
Trầm Thế Sơn đứng phắt dậy, chỉ vào mặt anh: “Mày có câm miệng không?”
“À quên mất, Trầm trung tướng cũng không khác gì cả.
Có lẽ những hành động này đối với ông chắc rất bình thường rồi!"
Cốp!
Gạt tàn trên bàn bay đến, đập thẳng vào mặt Trầm Dư Niên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...