Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
"Đúng rồi, Trầm đại thiếu gia, hôm qua tôi đánh rơi một thứ ở chỗ anh, không biết anh có thấy không?"
Trầm Dư Niên làm ra vẻ tò mò:
"Thứ gì, đối với cô quan trọng không?"
Hạ Diệp Trầm khua chân múa tay miêu tả.
"Nó là một chiếc đồng hồ quả quýt nho nhỏ.
Tôi có lồng
một sợi dây đỏ để đeo lên cổ.
Hôm qua tôi mang theo nó đến phòng anh, sau đó khi trở về không thấy nữa."
Trầm Dư Niên không để ý đến lời miêu tả của cô, chỉ lặp lại câu hỏi đầu tiên của mình: "Nó quan trọng với cô lắm à?"
Hạ Diệp Trầm thoáng im lặng.
Thứ đó có quan trọng đối với cô không, bản thân cô cũng đã quên.
"Không phải, đó là đồ vật mà người tôi ghét nhất để lại cho tôi.
Nhưng tôi vẫn phải giữ lại, để trả lại cho anh ta."
Giọng điệu của Trầm Dư Niên gấp gáp lạ kỳ: "Sao lại ghét anh ta."
Hạ Diệp Trầm nhớ lại đôi mắt đen sâu thẳm trong trí nhớ kia, lòng càng phiền muộn hơn.
"Một người không giữ chữ tín, bắt tôi đợi trên tuyết lạnh cả ngày trời.
Vậy có đáng ghét không chứ?"
Không khí giữa hai người bỗng nhiên im lặng hẳn đi.
Một lúc sau, Trầm Dư Niên để chiếc đồng hồ gắn dây đỏ ra trước mắt Hạ Diệp Trầm.
"Hôm qua cô đánh rơi ở chỗ tôi."
Ánh sáng trong mắt Hạ Diệp Trầm sáng rực.
Cô cầm lấy nó, đảm bảo rằng không bị xây xước gì mới tạm an tâm.
Người đàn ông bổ sung một câu mà cô không hiểu: "Sau này đừng tùy tiện nghe người khác hứa nữa.
Có những lời hứa cô càng để trong lòng, sẽ càng khiến cả cô lẫn người hứa phải chịu gánh nặng."
Hạ Diệp Trầm không hề đồng ý: "Người đó thất hứa tôi không cách nào biết được.
Nhưng tôi vẫn sẽ lựa chọn tin tưởng.
Còn tôi một khi đã hứa, mãi mãi sẽ không bao giờ quên."
"Cô có từng nghĩ răng anh ta đã gặp phải chuyện gì nên mới không trở lại không?"
Lòng Hạ Diệp Trầm trùng xuống.
Không ít lần cô từng nghĩ chủ nhân của chiếc đồng hồ này đã gặp chuyện rồi.
Nhưng mỗi lần như thế, cô lại tự mình gạt bỏ suy đoán ấy đi.
Thà rằng nghĩ anh đã phản bội lời hứa mà bỏ mặc cô ở lại, cũng không muốn thừa nhận rằng người đó đã không còn nữa.
Anh ta chỉ là quên cô mà thôi.
Nhưng lúc này, cô không có cách nào tiếp tục ru ngủ mình nữa.
Ánh mắt cô mơ hồ, giọng nói chất chứa đầy sự
phiền muộn và mệt mỏi.
"Tôi cũng chẳng biết nữa.
Dù gì những người như chúng tôi cũng nay sống mai chết."
Nếu năm đó không có ông Dụ Sơ Nguyên đưa cô về nhà, cũng chưa chắc cô có thể sống đến tận bây giờ.
Xét cho cùng, nhà họ Dụ cũng là ân nhân của Hạ Diệp Trầm.
"Tôi về phòng đây!", hôm qua không ngủ đủ, cô thấy cả người mình mệt mỏi vô cùng.
Muốn ngủ thêm vài giấc.
Trầm Dư Niên không hề phản đối.
Hạ Diệp Trầm mang theo bát đũa rời khỏi phòng.
Nhưng đến khi vừa mới rửa bát xong, cô lại sờ soạng trên người mình hồi lâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...