Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Tạ Nhu nói xong câu đó liền trở về phòng.
Bà đóng cửa tiệm hoa không hề buôn bán gì trong năm ngày tới.
Đến ngày sinh nhật của Trầm Thiết Vỹ, bà ra khỏi phòng, mặc một bộ quần áo lộng lẫy sang trọng không biết lấy ở đâu.
"Con trai, con nhìn xem mẹ có xinh đẹp không?”
Trầm Dư Niên nhìn mẹ mình, ngân ngấn lệ: "Mẹ, hôm nay cũng là sinh nhật của con đấy."
Đáy mắt Tạ Nhu thoáng dao động, nhưng một lúc sau đã hoàn toàn bình ổn xuống.
"Đi thôi, chúng ta trễ giờ rồi."
Tạ Nhu đến trước cửa nhà họ Nhậm, đưa thiệp mời cho bảo vệ, ngang nhiên bước vào mà không bị ai ngăn cản.
Trầm Dư Niên bị mẹ mình năm chặt tay, mắt nhìn bố mình cười dịu dàng với một người đàn bà khác, yêu chiều một đứa con trai khác.
Em của cậu, Trầm Thiết Vỹ.
Đứa trẻ sinh ra đã là con của trời.
Đúng lúc mọi người chuẩn bị cắt bánh, Tạ Nhu cuối cùng.
cũng bước ra.
"Chồng của em, anh vẫn nhớ Tạ Nhu chứ?"
Trầm Thế Sơn sợ hãi đánh rơi chiếc bánh trên tay xuống đất.
Nhậm Hạ Lan nhìn hai người, đôi mày chau lại:
"Có ý gì? Trầm Thế Sơn, tại sao cô ta lại gọi anh là chồng?"
Tạ Nhu bật cười khanh khách:
"Thì ra đây là vợ hai của anh, rất xinh đẹp, nhưng không được lễ phép lắm thì phải."
"Tôi...!Tôi không quen cô.
Người đâu, kéo cô ta ra ngoài." Tạ Nhu "hừ” lạnh:
"Trách người quân tử bạc tình.
Anh không nhớ đến em, vậy cũng phải nhớ đến con trai mình chứ?"
Bà xoa đầu Trầm Dư Niên, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn.
"Xin lỗi con trai.
Bố con không nhớ ra con rồi.
Vậy để mẹ giúp ông ấy nhớ lại nhé."
Vừa nói, bà vừa lôi ra từ trong túi xách một chai xăng lớn, uống từng ngụm một.
Đến khi Trâm Dư Niên ngửi thấy mùi xăng nồng nặc thì đã muộn.
Cậu bị mẹ mình đẩy ngã trên sàn, cứ như thế nhìn bà châm lửa, thiêu cháy chính mình.
Một trời lửa rực cháy như bông hoa đỏ bay múa.
Đúng lúc ấy Nhậm Hạ Lan ngã ra đất, dưới thân chảy đầy.
máu đỏ.
Đứa em gái của cậu không có cơ hội ra đời.
Cả người Hạ Diệp Trầm run lên, nhưng Trầm Dư Niên vẫn muốn tra tấn cô đến cùng.
"Bọn họ chỉ nhìn thấy em gái của tôi thôi.
Từng người đều muốn tỏ vẻ quan tâm đến Nhậm Hạ Lan, coi tôi như giẻ rách mà đá qua đá lại.
Có người còn giãm vào cánh tay tôi, khiến cho nó gãy đến "khực"."
"Đủ rồi!" Cô căn chặt răng, cấu lấy tay anh đến mức chảy cả máu.
Trầm Dư Niên thở dài, lấy tay xoa mái tóc rối tung của cô.
"Thực ra, điều tôi muốn kể tiếp là thứ khiến tôi hạnh phúc nhất trong mấy năm sau đó.
Nếu như em không muốn nghe thì thôi." Anh vừa nói vừa hồi tưởng lại điều gì đó, tay luồn dưới gối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...