Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Đúng lúc đó, Trầm Dư Niên lại giật nhẹ tay cô, viết vào lòng bàn tay cô hai chữ "không sao".
Không hiểu sao đối với người đàn ông này, Hạ Diệp Trâm lại sinh ra một cảm giác rất tin tưởng.
Hồng Tịnh San không hề thấy sự giao lưu mật giữa hai người.
Cô ta đứng ra sau lưng Trầm Dư Niên, đẩy xe vào nhà.
Có lẽ do chân không được tiện, phòng anh ở ngay tầng một.
Một căn phòng u ám với säc đen làm chủ đạo.
Màu sắc này không hề tốt với bệnh nhân tâm thần chút nào.
Lúc này, Hạ Diệp Trầm càng khẳng định thêm suy đoán của mình.
Nhà họ Trầm, hoặc cụ thể là Nhậm Hạ Lan không hề có ý định chữa bệnh cho vị đại thiếu gia này.
Đưa anh ta đến đây, thay vì tĩnh dưỡng, có lẽ là một chiêu trò giam lỏng cô lập nào đó.
Trong nháy mät, Hạ Diệp Trầm đã nghĩ ra bao nhiêu kịch bản đấu đá đẫm máu, trong lòng lại âm thầm thổn thức thương cảm cho người đàn ông.
Hồng Tịnh San không biết lấy đâu ra hộp dụng cụ y tế.
Trong phòng đã có người đợi sẵn.
Cô ta lấy thuốc vào kim tiêm, chầm chậm tiến về phía Trầm Dư Niên.
“Tôi không muốn tiêm.
Cút ra ngoài."
Trầm Dư Niên vốn im lặng suốt đoạn đường chợt lên tiếng.
Hồng Tịnh San mỉm cười dịu dàng:
"Anh không cần sợ hãi.
Thuốc này sẽ giúp anh tỉnh táo.
hơn, không đau chút nào đâu."
Hạ Diệp Trầm thấy lạnh cả người.
Nhưng cô nhìn hai người đàn ông lực lưỡng đang giữ lấy vai của Trầm Dư Niên, tự biết răng bản thân mình không có.
cách nào cứu anh thoát ra khỏi đây được.
Nơi này là một cái lồng, chứa đựng những âm mưu bẩn thỉu và tàn độc.
Thậm chí còn hơn cả nhà họ Dụ.
"“Cút ra ngoài."
Trầm Dư Niên đã buông tay Hạ Diệp Trầm ra.
Anh cố gồng.
mình, khiến cho trán nổi đầy gân xanh.
Hồng Tịnh San cần cần môi, không hề chậm trễ mà cắm kim tiêm xuống.
Thuốc bị đưa vào cơ thể, sự chống đối của
Trầm Dư Niên cũng càng ngày càng yếu ớt.
"Trầm đại thiếu gia, anh sẽ ổn thôi mà.
Chúng ta chữa bệnh thật tốt, sau đó anh sẽ được trở về nhà chính."
Hạ Diệp Trầm nhìn ánh mắt mơ hồ của người đàn ông, gần như không nhịn được nữa.
Cô giả bộ không hiểu gì cả, nhỏ giọng: "Anh ấy vẫn ổn chứ?"
"Tất nhiên là ổn rồi." - Hồng Tịnh San không có chút lúng túng nào đáp lại.
"Cô đi nấu cơm cho cậu chủ đi."
Hạ Diệp Trầm chôn chân tại chỗ không muốn đi.
“Sao vậy?" - Hồng Tịnh San hơi cao giọng.
Hạ Diệp Trầm năm chặt tay nhẫn nhịn.
Bây giờ không phải là lúc chống đối đám người này, để rồi bản thân mình bị lọt vào mắt của Nhậm Hạ Lan.
Hơn nữa, Trầm Dư Niên không phải là kẻ ngu ngốc.
Anh ta biết Hồng Tịnh San là người xấu, cũng có năng lực dẫn dụ cô đến đây, vậy không thể nào bó tay chịu chết được.
Trái lại, Hạ Diệp Trầm mới thấy bản thân mình đang lo läng thái quá.
Cô gật đầu:
"Được, vậy tôi đi.
Phiên cô cho người dẫn tôi xuống phòng bếp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...