Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Hạ Diệp Trầm từ ngày nói ra câu đó không còn gặp lại Lương Duật Thành.
Anh giống như lảng tránh cô, mọi công việc đều giao cho trợ lý của mình xử lý.
Cô cũng thấy lòng không vui vẻ, nhưng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cả đời này của cô không trả được hết công ơn của Lương Duật Thành, nhưng ít nhất, có thể khiến cho anh không tiếp tục lún sâu vào tình cảm với mình nữa.
"Chị Hạ, sắp đến giờ rồi." Hạ Diệp Trầm bỏ ly cà phê trên tay xuống.
Người vừa mới nói là Nguyễn An Nhiên, trợ lý mới của cô.
Hạ Diệp Trầm kế thừa số cổ phần của Dụ Sơ Thần, cô cũng trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.
Số cổ phần của Nhậm Hạ Lan chia làm hai nửa, một nửa về tay Nhậm Hạ Lan.
Còn một nửa do bà ta dùng thủ đoạn cướp của ông Dụ Sơ Nguyên, trong khi người thừa kế hợp pháp của ông là Dụ Sơ Thần, nên cũng được chuyển về tay cô.
Trong một đêm, Hạ Diệp Trầm trở thành tỉ phú.
Cô vẫn chưa thể nào thích ứng với chuyện này được.
Ngay cả việc thuê trợ lý, hay là tổ chức họp hội đồng quản trị cũng là ý kiến của Lương Duật Thành đưa ra, nhờ trợ lý của anh giúp đỡ.
Cô mơ mơ hồ hồ có rất nhiều tiền, nhưng cũng phải học rất nhiều thứ, còn đau đầu hơn việc nấu ăn gấp vạn lần.
"Hay là chúng ta bán cổ phần đi lấy tiền gửi ngân hàng?” Nguyễn An Nhiên đưa ra câu hỏi.
Hạ Diệp Trầm không đồng ý:
"Tiền là vô kể, núi vàng núi bạc ăn bao nhiêu cũng hết.
Mà tôi không cần tiền nhiều như vậy."
Thứ cô cần là mối quan hệ xã hội và quyền lực.
Thứ đó chỉ có được khi cô có tài sản "động" của riêng mình.
Nắm trong tay một công ty tầm cỡ Thiên Nguyên khiến cho rất nhiều người phải dè chừng khi đối mặt với cô.
Nguyễn An Nhiên cũng là cô gái rất thông minh.
"Vậy chúng ta chuẩn bị vào họp thôi, các cổ đông chắc cũng sắp đến rồi.
Nghe nói hôm nay ngoại trừ chúng ta, còn có một cổ đông mới.
Anh ta ngầm thu gom cổ phiếu, vậy mà đã nắm giữ được 15%."
"185%2" Số cổ phiếu của Thiên Nguyên chủ yếu näm trong tay ba nhà Dụ, Nhậm, Trầm.
Con số lưu lạc bên ngoài rất nhỏ, chưa đến 25%.
Vậy mà người kia lại thu được 15%.
Xem ra cũng là người tài.
"Đi thôi!"
Hạ Diệp Trầm không muốn đoán già đoán non.
Cô đứng dậy, chuyển bước về phía phòng họp.
Các cổ đông trong công ty quả nhiên đã đến gần đông đủ.
Một người mà cô rất quen thuộc cũng có mặt.
Trầm Thiết Vỹ.
Hản ta nhấc ly trà trên bàn đưa lên ngang ngực, hướng về phía Hạ Diệp Trầm mà làm động tác kính.
Đến bây giờ cô không cần phải trốn tránh bất kỳ ai nữa, nhưng đối mặt với ánh mắt như rắn độc này, nói thật cũng không tránh được lo lăng.
Trầm Thiết Vỹ cũng nhận ra điều đó.
Hắn ta nhếch khóe miệng:
"Dụ thiếu phu nhân đang lo lắng gì sao? À mà cũng không phải.
Giờ phải nói là bà Dụ mới đúng."
Hạ Diệp Trầm hít sâu một hơi.
Cô cần trấn tĩnh.
Tên điên này, nếu như càng sợ hãi hẳn sẽ càng làm càn.
Cô không thể để lộ ra sự yếu đuối của bản thân.
"Chúng ta đến đây để nói về công việc, không phải bàn luận chuyện ngoài.
Trầm nhị thiếu gia hiểu cho!"
Trầm Thiết Vỹ lại nhướng mày: "Vậy nếu như ở bên ngoài thì được bàn luận sao?"
Nguyễn An Nhiên đứng lên muốn nói một câu, nhưng có người đã làm điều đó trước.
"Nếu muốn nói chuyện ngoài công việc với người ta, cần phải xem mình có tư cách gì đã, em trai ạ."
Người như tiếng, trầm lắng như thời gian, sâu sắc như rừng thẳm.
Trầm Dư Niên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...