Anh không ngạc nhiên chút nào, gọi tên cô.
Nhưng Hạ Diệp Trầm lại nghĩ rằng anh hỏi tên mình, bèn trả lời:
“Đó là tên thật của tôi! Vì một số lý do, trước đây tôi phải dùng tên giả.”
Tạ Niên vẫn nhìn cô không rời mắt, hỏi nhỏ:
“Cô Hạ, Tạ Niên không thân không thích, nếu như tôi có chuyện gì, cô có thể để tang cho tôi không?”
Một người để tang cho người khác, một là con cái tang cha mẹ, hai là vợ chồng tang...!bạn đời.
Tạ Niên hỏi xong, bản thân lại tự cười chính mình.
Anh rất ích kỷ, ích kỷ đến mức dù có chết cũng không muốn nhường cô cho bất cứ ai.
Những lời anh nói ra, sao mà thật hão huyền.
“Đùa thôi!”
“Không được nói bậy!”
Hai người đồng thời lên tiếng.
Hạ Diệp Trầm nén lại cảm xúc khó chịu trong lòng, nghiêm mặt lại:
“Anh nhất định không sao đâu!” “Sau này sẽ có rất nhiều người yêu anh, cần anh."
“Say này, anh sẽ có vợ, có những đứa con ở bên cạnh.
Biết đâu cô ấy đang ở đâu chờ anh đấy!”
“Tạ Niên, đừng bỏ cuộc được không?” Hạ Diệp Trầm vừa nói, vừa nhận ra giọng mình đang run rẩy.
Cô cảm nhận được sự sống của Tạ Niên dần trôi đi,
người anh lạnh toát, các cơ thịt căng cứng lại.
“Nhanh lên! Lương Duật Thành, cứu người!”, cô hướng.
về phía bước chân đang gần dần mà hét lên.
Bên tai cô, Tạ Niên ra một câu hỏi:
“Nếu như tôi tỉnh lại, cô ấy sẽ xuất hiện trước mặt tôi đúng không?”
Hạ Diệp Trầm không hề suy nghĩ gì cả, khẳng định chắc chắn:
“Tất nhiên! Nếu như hai người yêu nhau, trên đời này chẳng có gì có thể chia cắt hai người được.”
Anh cũng hẹ:
“Tỉnh lại rồi, tôi sẽ đi tìm cô ấy!"
Tạ Niên hôn mê đúng một tuần.
Trong một tuần này Hạ Diệp Trầm vừa ở lì trong bệnh viện chăm sóc anh, vừa lo chuyện lập án.
Nhậm Hạ Kiều có mặt ở đèo Bạch Lĩnh bị người chứng kiến, cộng với lời khai của Thẩm Hoäc và dì 'Thẩm, bà ta đã không còn cách nào chối cãi về tội của mình.
Thì ra Nhậm Hạ Kiều đã bắt cóc con trai duy nhất của Thẩm Hoắc để ép người nhà của cậu bé bày mưu bắt cô ra khỏi nhà họ Lương, đưa đến đèo Bạch Lĩnh.
“Phán tội chung thân!”
Hạ Diệp Trầm nghiêm túc lắng nghe tòa án liệt kê từng tội của Nhậm Hạ Kiều, lại kết án, trong lòng đã phẳng lặng hơn rất nhiều.
Cô nhìn bà ta, thái độ không mặn không nhạt:
“Bà diễn kịch rất giỏi!”
Nhậm Hạ Kiều đã bị nhà họ Nhậm vứt bỏ, vì dù gì, bà ta cũng chỉ là đứa con của vợ hai không được yêu thương.
Bộ trưởng Nhậm biết đứa con này không cứu được, còn bày ra trò “vì đại nghĩa diệt thân”.
Giới nhà giàu có những thứ khiến người khác thật lạnh lòng.
Nhậm Hạ Kiều ánh mắt vô hồn, đối mặt với câu nói của Hạ Diệp Trầm không hề xúc động như mọi lần:
“Nếu như mày không đẩy Dụ Sơ Thần xuống dưới cầu thang, tao làm sao có cơ hội giết chết nó chứ?”
, Hạ Diệp Trầm im lặng.
cô không hề phủ nhận điều này.
Nhậm Hạ Kiều bật cười khanh khách:
“Tao nhìn thấy nó muốn chuẩn bị muốn kết hôn cùng mày, có lẽ cũng rất muốn thành vợ chồng với mày đó.
Nhưng tại sao con trai của Hạ Liên có thể hạnh phúc lập gia đình, sinh con, còn con trai của tao ngay cả xác cũng không biết chôn ở đâu chứ?”
Bà ta ghét sát vào mặt Hạ Diệp Trầm, nhưng bị cảnh sát kéo lại:
“Lạ thật, nó thân tàn ma dại, thậm chí điên điên khùng khùng, nhưng không hề đánh mày một cái nào.”
"Hạ Diệp Trầm, nó thực sự yêu mày đó.
Ha ha! Yêu mà không được, chết trong tay chính người mình yêu, nó cũng thảm hại thật.
Thà chết sớm như con trai của tao còn hơn".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...