"A Nhiễm của em, chết rồi!"
Hạ Diệp Trầm thấy từng dòng điện xẹt qua não mình, cướp đi toàn bộ năng lực suy nghĩ.
A Nhiễm, đứa trẻ mười tám tuổi còn tương lai rộng mở ở phía trước.
Mấy ngày vừa rồi, con bé còn tỉ tê sẽ về quê lấy chồng, rời xa nơi phố thị xô bồ này, chúc cô ở lại bình an.
Giờ con bé bỏ đi thật, để lại cô giữa căn nhà quỷ ám này, chịu đựng sự biến thái của tầng lớp người giàu có điên cuồng.
"Dụ Sơ Thần, tôi giết chết anh!"
Lần đầu tiên trong đời, Hạ Diệp Trầm gần như phát cuồng mà tấn công chồng của mình.
Cô lấy con dao gấp dắt ở thắt lưng ra, đâm mạnh xuống.
Ánh mắt của Dụ Sơ Thần sâu thẳm.
Hắn ta chỉ cần một động tác nhẹ nhàng đã bẻ gãy cổ tay của Hạ Diệp Trầm.
Một tiếng "khấc" khô khốc.
Cô chỉ kịp cảm nhận được cơn đau thấu tim, rồi phải trơ mắt nhìn con dao trên tay mình rơi xuống.
Cánh tay buông thõng, xương đã gãy.
Cô lùi lại đằng sau, mặt mày tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ căm thù.
Dụ Sơ Thần ngây người:
"Thì ra ả đàn bà ngu ngốc như em cũng có thể nhìn người khác bằng ánh mắt đáng sợ như thế!"
"A Nhiễm đâu?" - Cô không hề quan tâm đến lời của hắn là khen hay chê cười, chỉ hỏi một câu.
Người đối diện chau mày, giọng nói thể hiện rõ thái độ không mấy vui vẻ:
"Tiểu Trầm, nếu nhưng không phải em là người có số "vượng phu", chỉ với thái độ như thế kia, chắc chắn em sẽ được xuống đoàn tụ cùng A Nhiễm đó!"
Hạ Diệp Trầm lặp lại một lần nữa:
"A Nhiễm đâu?"
Lần này Dụ Sơ Thần bật cười.
Hắn nắm lấy một bên bả vai gần như tàn phế của cô, kéo đi.
Hạ Diệp Trầm kìm chế bản thân không rên lên một tiếng nào, vội vàng đi theo bước chân của hắn.
Xương gãy chèn lên cơ thịt, đau đến chết đi sống lại.
Vườn hoa của Vịnh Phong Ngâm có một miệng giếng cổ dùng để trang trí.
Dụ Sơ Thần kéo theo Hạ Diệp Trầm đến trước giếng cổ, đẩy cô ngã xuống, suýt chút nữa thì đập đầu vào thành giếng.
Ánh trăng sáng tỏ.
Cô ghé đầu, mở mắt nhìn thứ nổi giữa giếng kia, lồng ngực không còn phập phồng.
"A...!Nhiễm!" - Đôi môi cô run rẩy, móng tay bấm vào thành giếng bằng đá.
Mặc dù không nhìn rõ dưới giếng là ai, nhưng rõ ràng là một người.
Dụ Sơ Thần cúi đầu xuống, thở hơi lạnh bên tai:
"Đây là kết cục của những kẻ chống đối.
Dụ thiếu phu nhân, em đã hiểu hay chưa?"
"A...!Nhiễm!"
Hạ Diệp Trầm chỉ có thể vô hồn lặp lại hai chữ này.
Cô nhớ đến câu nói của mình:
"Vậy em ở nhà chờ.
Chị chỉ đi hai tiếng thôi." Nhưng cô thất hứa, cũng đồng nghĩa chôn vùi cuộc đời tươi đẹp của A Nhiễm dưới đáy giếng lạnh lẽo này.
"Hạ Diệp Trầm, em không thoát khỏi căn nhà này đâu!" - Tiếng của Dụ Sơ Thần vẫn như ma âm quanh quẩn.
Hạ Diệp Trầm quay người lại, nhìn hắn:
"Anh không sợ pháp luật trừng trị sao?"
"Pháp luật? Đối với nhà họ Dụ, pháp luật cũng vô dụng mà thôi.
Giờ anh nói rằng cô ta ra ngắm cảnh vô tình ngã chết, ai cũng sẽ tin.
Thậm chí kể cả em, trên đường đi lễ hội về bị giết chết, cũng không có khó khăn gì!"
Tay không bị thương của Hạ Diệp Trầm dùng sức bấu chặt vào thành giếng, khiến cho móng tay cũng lung lay sắp bị bật ra ngoài.
Mà Dụ Sơ Thần vẫn không ngừng bày ra tư thế của người chiến thắng:
"Hạ Diệp Trầm, trên đời này vốn không có công lý!"
Trên đời này quả nhiên không có công lý, hoặc nếu có thì cũng ở nơi mà Hạ Diệp Trầm không nhìn thấy.
Sáng hôm sau, những người làm trong nhà "vô tình" phát hiện A Nhiễm ngã xuống giếng, cảnh sát vội đến rồi đi kết luận đây là một vụ tai nạn.
Bố của A Nhiễm tìm đến Vịnh Phong Ngâm, lấy một chút tiền đủ để xây một căn nhà cấp bốn.
Mạng của người con gái tuổi vừa mười tám, vậy là không còn nữa.
Những điều đó Hạ Diệp Trầm chỉ có thể nghe thấy, chứ không nhìn thấy.
Sau hôm đó, cô đã bị nhốt lại trong phòng, ăn uống đều có người bưng đến.
Ba tuần trôi qua...!
"Thiếu phu nhân, sắp đến giờ rồi.
Cô mau thay quần áo đi!"
Hạ Diệp Trầm đưa mắt nhìn cô gái trước mặt.
Đây là người hầu mới trong nhà thay cho A Nhiễm, tên là Tiểu Viên.
"Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ, em mười sáu!"
Mười sáu tuổi.
A Nhiễm bắt đều đến Vịnh Phong Ngâm năm mười sáu tuổi, ở được hai năm.
Hạ Diệp Trầm cũng không có ý định làm khó người mới, gật đầu:
"Để đó đi, tôi sẽ thay sau."
Tiểu Viên đi rồi, cô mới nhìn bộ váy trên bàn.
Váy màu xanh ngọc, thanh lịch lại quý phái.
Hôm nay là lễ mừng thọ của bà Nhậm Hạ Kiều.
Dụ Sơ Thần đã chuẩn bị từ sớm, đợi đến sáu giờ sáng sẽ xuất phát trở về nhà họ Dụ.
Tay cô nắm chặt chiếc váy, ánh mắt sâu thẳm.
"A Nhiễm, chị phải làm gì để trả thù cho em đây?"
Tay Hạ Diệp Trầm đã được chữa trị ngay sau đó, bó bột nửa tháng cũng đã gần như hồi phục, chỉ có chút gượng gạo.
Cô nhanh chóng thay quần áo, lại bước xuống dưới lầu.
Dụ Sơ Thần đã chờ sẵn với tây trang tươm tất.
Hắn nhìn cô, bần thần một lúc lâu, đến mức cô phải lên tiếng chào trước.
"Dụ tổng!"
Hắn ta vẫn nhìn cô, có đôi chút phức tạp:
"Đáng ra chúng ta có thể là một cặp vợ chồng ân ái."
"Xem vậy đi!" - Cô cười trừ, cũng lười suy nghĩ đến những gì hắn suy nghĩ trong đầu.
Có thể hắn đang ám chỉ đến chứng bệnh không "cứng" được, hoặc là...!
Có hàm ý nào khác chăng?
Lý giải càng sâu, càng làm cô mệt mỏi.
Nhà họ Dụ không thuộc Thiên Tân, mà ở trung tâm thủ đô.
Nơi này nổi tiếng với những sòng bạc lớn, trong đó nổi tiếng nhất chắc chắn phải kể đến sản nghiệp của ông Dụ Sơ Nguyên.
Lúc đến nơi, khách khứa cũng đã nhiều.
Dụ Sơ Thần nắm tay Hạ Diệp Trầm đi giữa đoàn khách.
Ai nấy đều khen hai người là một cặp đẹp đôi hiếm có trong thiên hạ.
"Em đứng đây, anh vào nói chuyện với mẹ một chút!" - Dụ Sơ Thần đột nhiên lên tiếng.
Cô cũng không mấy quan tâm đến việc hắn muốn làm gì, chỉ khẽ gật đầu lấy lệ, rồi tìm một góc an tĩnh ngồi xuống.
Chỉ tiếc rằng trời chẳng chiều người, chỗ ngồi còn chưa ấm là bao, Hạ Diệp Trầm đã bị làm phiền.
"Đồ ăn mày, cô sống sung sướng quá nhỉ?"
Người đến cũng không phải xa lạ.
Hạ Lan Ngọc, "chị gái" của cô.
Hạ Diệp Trầm bỏ ly rượu trên tay xuống, cười cười:
"Chị gái, nơi này rất đông người.
Nếu như để khách khứa nghe thấy vậy thì không hay đâu."
Hạ Lan Ngọc xếch ngược mắt:
"Cô đe dọa tôi?"
"Không dám, là chồng tôi đe dọa chị!"
"Cô!..."
Hạ Diệp Trầm chống tay vào cằm chờ đợi.
Quả nhiên Hạ Lan Ngọc không dám thốt lên lời.
Cô ta luôn kèn cựa với cô, nhưng tuyệt đối không dám thách thức nhà họ Dụ.
Đơn giản vì nhà họ Hạ chỉ là con rối mà Nhậm Hạ Kiều nắm trong tay.
Nhà họ Dụ có thể cho nhà họ Hạ nhiều thứ, vốn, quyền lực, danh vọng, chỉ đổi lại một điều kiện duy nhất.
Đó là biến Hạ Diệp Trầm từ một đứa trẻ ăn mày lang thang trở thành cô con gái bị thất lạc lâu năm đã tìm về nguồn cội.
Tất nhiên Hạ Chính Thuần, chủ nhân của nhà họ Hạ sẽ đồng ý.
Vừa làm thông gia với nhà giàu, vừa có được rất nhiều quyền lợi, ai mà không ham.
Tất nhiên mọi thứ sẽ rất tốt đẹp, nếu như Hạ Lan Ngọc không may phải lòng Dụ Sơ Thần.
"Hạ Diệp Trầm, cô đừng có tưởng gả cho anh Sơ Thần rồi thì mình sẽ đứng vững trên cái ghế thiếu phu nhân kia.
Chẳng qua cô chỉ là thứ đàn bà dùng để xung hỷ, đợi đến lúc nhà họ Dụ phát triển đến cực thịnh thì sẽ bị đá ra ngoài mà thôi.
Hơn nữa..."
Vừa nói, cô ta vừa lướt xuống bụng của Hạ Diệp Trầm, hàm ý mỉa mai đã thấy rõ.
Hạ Diệp Trầm thấy thương xót thay cho người đàn bà trước mặt.
Cô ta muốn cưới Dụ Sơ Thần, muốn sinh con cho Dụ Sơ Thần đến phát điên rồi.
"Thiếu phu nhân, cô có thể đưa phần cơm này lên cho ông giúp tôi được không?"
Tiếng nói vang lên cắt ngang không khí tranh đấu giữa hai người.
Hạ Diệp Trầm quay người sang, khẽ liếc người vừa đến, rồi nhận lấy khay cơm.
Ở nhà này, cô không có quyền từ chối.
"Hạ Diệp Trầm, cô cứ đợi đó.
Sẽ có ngày tôi đạp cô xuống dưới chân mình." - Hạ Lan Ngọc nhìn thấy quản gia đi rồi mới gằn thành tiếng.
Nghe thấy những lời đe dọa kia, Hạ Diệp Trầm chỉ cười trừ:
"Vậy tôi đợi cô!"
Có chết cô cũng không tin nhà tài phiệt như nhà họ Dụ lại để gia tộc nhỏ nhoi của Hạ Lan Ngọc làm thông gia với mình lần nữa.
Mà bí mật của Dụ Sơ Thần, cũng sẽ theo cái chết của cô mà giấu xuống ba thước đất, không cần đến một Dụ thiếu phu nhân thứ hai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...