Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
"Dư Niên, anh vẫn chưa đi ngủ sao?"
Hồng Tịnh San ra khỏi nhà tăm, trên người chỉ mặc một bộ quần áo ngủ mỏng.
Da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, khiến cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải miệng đẳng lưỡi khô.
Cô ta đứng trước mặt Trầm Dư Niên:
"Anh sao vậy?"
Tâm mắt người đàn ông dừng trên mặt người phụ nữ.
Hồng Tịnh San yêu kiều cúi xuống, muốn dâng lên môi thơm.
Anh tránh đi.
"Dư Niên? Tại sao chứ? Chúng ta đã là vợ chồng!"
Trầm Dư Niên thong thả đứng dậy, ánh mắt dịu dàng nhưng xen lẫn với sự cương quyết không bị chối từ.
"Bác sĩ Hồng, cô cũng biết rằng hôn lễ kia có ý nghĩa gì." Hồng Tịnh San im miệng.
Hai người họ vẫn còn chưa lấy giấy chứng hôn nữa.
Cả ngày hôm nay, những gì họ làm trên lễ đường cũng chỉ để che mắt người đời mà thôi.
Hôm đó, cô ta ở bên cạnh Trầm Dư Niên đã bị Nhậm Hạ Lan và Trầm Thiết Vỹ phát hiện.
Nhậm Hạ Lan biết rắng mình mắc lừa bao lâu nay, đối với cô ta ghi thù rất sâu.
Thân phận của Hồng Tịnh San vì vậy trở nên vô cùng nhạy cảm.
Lại thêm đêm đó tỉnh lại trên giường Trâm Dư Niên, nên anh quyết định tổ chức hôn lễ giả, cho cô ta một danh phận.
Nhưng Hồng Tịnh San hiểu, trái tim của người đàn ông này không có lòng.
Trầm Dư Niên mệt mỏi đứng dậy, giọng anh hơi khàn khàn:
"Đi ngủ đi! Ngày mai thức dậy còn rất nhiều việc." Hồng Tịnh San không đồng ý, đứng chặn trước cửa: "Vì Hạ Diệp Trầm sao?"
"Rõ ràng anh vẫn đang nhớ đến cô ta! Tại sao chứ? Trầm Dư Niên, cô ta lừa gạt anh, cướp mất 7% cổ phần trong tay anh.
Lại nói cho kẻ thù của anh biết chân anh không bị tật"
"Đủ rồi!"
"Là cô ta muốn dồn anh vào chỗ chết."
Đồng tử trong mắt Trầm Dư Niên co rụt, có những thứ không muốn đối mặt, không có nghĩa là có thể trốn tránh nó được cả đời.
Hôm đó trong biển lửa, Trầm Dư Niên vượt qua lớp lớp.
bao vây của Trầm Thiết Vỹ mà trốn thoát.
Nhưng anh vẫn
chưa yên lòng về Hạ Diệp Trầm.
Trâm Dư Niên muốn quay lại nghe ngóng tin tức của cô, nhưng lại nhận được một đoạn ghi âm.
“Tô Hoa, số 9 thành Nam.
Trần Học Hội, không rõ địa chỉ"
"Chân anh ta không hề bị tật."
Ha ha!
Trầm Dư Niên ngồi trên ghế.
Tay anh vân còn đầy thương tích do vượt biển lửa mà thoát ra.
Làn da bỏng rộp, không đau bằng một phần vạn linh hồn rách nát.
"Sau khi về Vân Nam, anh có chuyện muốn nói với em."
Trầm Dư Niên muốn nói là, anh chấp nhận buông bỏ hận thù, muốn ở bên em cả đời này.
Đáng lẽ ra, anh cũng không cần đến số cổ phần kia nữa.
Đáng lẽ ra, anh chỉ cần lấy được thuốc giải, sau đó mãi mãi rời khỏi đây.
Nhưng cô bán đứng anh, cũng mang cơ hội sống của anh đi mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...