Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
"ÁIII Cứu! Cứu! Cứu!"
Một vật từ trong nhà xông ra, kèm với tiếng hét của Hạ Diệp Trầm khiến mọi người nhảy dựng lên.
Nhân lúc tất cả còn chưa kịp phát hiện ra thứ gì, Hạ Diệp Trầm lách mình vào bên trong, khóa cửa lại.
Cô còn lấy thêm một chiếc khóa mình tự mua, khóa vào bên trong.
Đám người bên ngoài lúc này mới nhìn dưới chân mình thực chất chỉ là một con chuột chạy bằng pin.
Trầm Thiết Vỹ gắn lên, từng từ như rít qua kẽ răng.
"Hạ Diệp Trầm! Cô nghĩ rằng mình sẽ thoát được sao?"
Cô đứng ở bên trong, lắp bắp:
"Các người cứ đứng đấy, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát! Các người chạy không thoát đâu! Cùng lắm tôi lại vào tù lần nữa chứ gì?"
Nói xong, Hạ Diệp Trầm bật đèn nhà tắm, khóa cửa lại chờ đợi.
Trầm Thiết Vỹ ở bên ngoài bật cười:
"Người phụ nữ ngu ngốc này! Cô ta tưởng răng mình sẽ thoát được sao?"
Trò trẻ con này hẳn chẳng thèm để vào mắt.
Hắn quát một tên bên cạnh:
"Mày xuống phòng tiếp tân lấy chìa khóa dự phòng và cưa lên đây! Hôm nay tao nhất định phải cho con đàn bà ngu ngốc này biết tay."
Tên kia vâng vâng dạ dạ xuống lấy chìa khóa, chẳng mấy chốc đã mang lên đến nơi.
Còn chưa đến một phút nữa.
Nhưng gần như đã qua cả đời với Hạ Diệp Trầm.
Tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Cửa phòng bị khóa lại bằng khóa dây.
Trầm Thiết Vỹ tàn nhẫn cắt đứt nó.
Hản đạp mạnh một cái, khiến cho cửa bị bung ra.
Trong nhà vệ sinh sáng đèn, có bóng người không ngừng run lên.
"Ha ha ha! Trốn! Trốn! Trốn nữa đi!" Lần đầu tiên hẳn thấy một người chạy trốn ngu ngốc như Hạ Diệp Trầm.
Bàn tay hắn vặn tay nắm cửa, chờ đợi con mồi của mình xuất hiện.
Nhưng đến khi thấy thứ ở trong nhà tắm, hẳn đã säp hộc máu mà chết.
Trong nhà tắm không có người.
Chỉ có một chiếc chăn cài lên trên vòi nước, bị cánh quạt thổi cho phập phồng.
Nhìn ở bên ngoài không khác gì người đang cử động.
"Lật hết cả căn phòng này lên cho tao!", Trầm Thiết Vỹ bị ê mặt, gào lên.
Lúc này hắn lại thấy cửa sổ mở toang, gió từ bên ngoài lạnh lão.
Trên ban công có buộc một sợi dây thừng.
Bàn chân chuyển hướng đến đó.
Một người chỉ ở dưới gầm giường, nói nhỏ bên tay hẳn: "Nhị thiếu gia.
Bên kia!"
Trầm Thiết Vỹ lại nhìn qua, thấy một phần giày màu trẳng thò ra ngoài.
Thì ra chỉ là mấy trò thông minh rẻ tiền.
Cô ta dám dẫn dụ mọi người nghĩ răng mình đã trốn qua đường cửa sổ, nhưng thực chất là trốn dưới gầm giường, đợi tất cả rút rồi sẽ bò ra.
Vậy mà hẳn suýt chút nữa thì bị lừa.
Trầm Thiết Vỹ phụt cười, chầm chậm tiến về phía giường.
"Hạ Diệp Trầm, cô nghĩ răng trốn như vậy sẽ không có người thấy sao? Cô nghĩ tôi đây là tên ngốc sao? Hửm?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...