"Đúng thế, tôi thích Tinh Nhiên, nhưng tôi chưa bao giờ muốn có được cô ấy, càng không muốn dùng cách này đế có được cô ấy, thế này có khác gì ăn cướp đâu? Có khác gì đám người Bạch Ánh An, Chu Châu đâu?”
Kiều Phong phản đối nói.
Anh ấy đúng là thích Tinh Nhiên thật, nếu không phải vì đôi chân này thì anh ấy đã theo đuổi cô từ hồi đại học rồi.
"Vì sao không muốn có được cô ấy?”
Kiều Tư Hằng không hiếu.
Vì tôi không muôn đế cô ẩy gả cho một kẻ vô dụng", giọng điệu kiên quyết của anh ấy tràn dầy sự đau đớn.
Kiều Tư Hằng hơi mềm lòng, đưa tay ra vỗ lên vai anh ấy nói:
"A Phong, có bất kỳ chuyện gì nên suy nghĩ theo hướng tích cực, trước đây chẳng phải cậu cũng có rất nhiều phụ nữ theo đuổi sao, trong cả rừng hoa như vậy mà cậu chọn một người đàn bà cũ như Bạch Tinh Nhiên, cô ấy phải cảm thấy may mắn mới đúng.
.
”
Kiều Tư Hằng nhìn thấy biếu cảm tức giận của Kiều Phong, lập tức đổi lại:
"Xin lỗi nhé, phải nói là cậu chọn một người phụ nữ như Bạch Tinh Nhiên".
Tuy miệng đã nói lại, nhưng trong lòng lại nghĩ rõ ràng là đàn bà cũ, mà còn là đàn bà cũ kèm theo cả con riêng nữa.
Mà chỉ là một người phụ nữ như thế, người em trai tốt này của anh ta lại chiều chuộng cô ấy như bảo bối vậy.
"Nếu anh coi Nam Cung Thiên Ân là bạn, thì nên nói hết cho anh ta nghe, chứ không phải ngồi một bên ngư ông đắc lợi", Kiều Phong nghiến răng nghiến lợi nói:
"Rõ ràng anh đang trả thù anh ta vì chuyện của chị dâu, anh không yêu chị dâu, lại không cho chị ấy ngắm nhìn đàn ông khác, anh đáng sợ thật đấy!”
Kiều Tư Hằng mấp máy khóe miệng, anh ta không muốn nổi giận với Kiều Phong, thế là giơ cổ tay lên nhìn dồng hồ rồi đứng dậy:
"Muộn rồi, tôi về đây".
Kiều Phong không nói gì, Kiều Tư
Hằng liền quay người rời đi.
Kiều Phong ngồi một mình ờ trong vườn hoa hơn hai mươi phút sau mới vào trong nhà.
Khi anh bước vào, Bạch Tinh Nhiên vừa cho Tiếu Vãn Nhiên ngủ xong liền đi ra khỏi phòng ngủ, cô nhìn phía sau Kiều Phong rồi hỏi:
"Anh cả về rồi à?”
"ừ, về rồi", Kiều Phong nhìn vào phía phòng ngủ:
"Tiếu Vãn Nhiên ngủ rồi à?”
"Chơi hăng quá, mãi mới dỗ ngủ được đấy", Bạch Tinh Nhiên mỉm cười một cái, quay người đi vào phòng tắm giặt một chiếc khăn mặt bằng nước ấm rồi đưa cho anh:
"Lau mặt chút, rồi chúng mình cũng ngủ sớm đi".
Kiều Phong đón lấy chiếc khăn lau mặt và lau tay xong, xoay xe lăn đến bên cạnh chiếc giường nhỏ, nhẹ nhàng kéo chăn cho Tiếu Vãn Nhiên, nhìn khuôn mặt ngủ ngon của cô bé rồi quay dầu sang cười với Bạch Tinh Nhiên:
"Đúng là mệt quá, nên ngủ rất say".
Bạch Tinh Nhiên vừa cười vừa đi tới, đỡ anh ấy lên giường.
Kiểu Phong thuận tay ôm cô vào lòng, muốn cô cùng anh lên giường nghỉ ngơi.
Bạch Tinh Nhiên cười rồi đấy cánh tay anh ra:
"Anh yêu, em còn phải đi ra vườn dọn dẹp đã rồi mới đi ngủ được".
"Mai thì dọn, hôm nay muộn lắm rồi", Kiều Phong giơ tay lên tắt đèn, bóng tối đen kịt bao trùm căn phòng, Bạch Tinh Nhiên đành thôi.
Cô nép vào trong lòng Kiều Phong rúc dầu vào anh.
Phòng ngủ yên tĩnh một lúc, Phong xoa lưng Bạch Tinh Nhiên, nhẹ nhàng nói:
"Lâm, anh có thế hỏi em một chuyện không?”
"Anh hỏi đi".
"Giờ em sống có vui vẻ không?”
"Đương nhiên là vui rồi", Bạch Tinh Nhiên ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào cằm anh ấy hỏi:
"Sao đột nhiên anh lại hỏi vậy?”
"Không có gì! chỉ là lo sau khi em về nước sống không quen".
"Làm sao như vậy được, em thấy cuộc sống ở trong nước tốt hơn nước ngoài rất nhiều, em muốn ở trong nước", Bạch Tinh Nhiên cúi xuống hôn lên môi anh, mỉm cười:
"Thực ra sống ở đâu không quan trọng, quan trọng là nhà ba người chúng ta hàng ngày đều có thế vui vẻ bên nhau".
"Em nghĩ như vậy thật sao?”
nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, cảm giác tội lỗi trong lòng Kiều Phong cũng giảm đi phần nào.
Hơn hai năm nay, anh ấy vừa hưởng thụ hạnh phúc đồng thời cũng chịu sự dày vò của tội lỗi, anh ấy luôn cảm thấy hạnh phúc trộm giật được sẽ không được lâu dài, sẽ bị ông trời trừng phạt.
"Anh sao thế? Lại nghĩ linh tinh à?”
Bạch Tinh Nhiên nhìn anh ấy nói:
Kiều Phong ngồi phía sau đang kế chuyện Nàng bạch tuyết cho Tiếu Vãn Nhiên nghe, Tiếu Vãn Nhiên dựa vào người Kiều Phong hỏi với vẻ hiếu kỳ:
"Bố ơi, sao nàng bạch tuyết lại chết vậy?”
"Vì nàng bạch tuyết ăn quả táo của người lạ cho, sau đó bị trúng độc chết".
"Tội nghiệp quá đi".
"Cho nên Tiếu Vãn Nhiên sau này không được ăn những đồ của người lạ cho, không được nói chuyện với người lạ biết chưa?”
"Con biết rồi ạ, con muốn làm công chúa nhỏ thông minh".
"ừ, ngoan lắm".
Bạch Tinh Nhiên nhìn hai bố con qua gương chiếu hậu, khóe miệng bất giác nở nụ cười nhẹ.
Chắc là vì quá nhập tâm vào câu chuyện cổ tích Nàng bạch tuyết, thế mà cô không phát hiện ra phía trước là đèn đỏ, cô vội vàng giẫm chân vào phanh.
"Úi da!”
Tiểu Vãn Nhiên tuy dùng ghế an toàn, nhưng vẫn bị lao về phía trước một chút, cô bé nhíu mày nói:
Mẹ, bô đã nói rat nhiêu lân rồi, lái xe phải cấn thận".
"Mẹ biết rồi, mẹ chỉ là suýt nữa
vượt đèn đỏ thôi, lần sau mẹ sẽ chú ý".
"Vậy được, lần này con và bố tha thứ cho mẹ đấy, nhưng lần sau phải chú ý nha", cô công chúa nhỏ rộng lượng nói.
"Đúng thế, mẹ biết rồi ạ! thưa công chúa".
Kiều Phong nghĩ một lúc nói:
"Vợ à, chiếc xe này em lái không hợp, hôm nào anh đưa em đi mua chiếc xe khác nhé".
"Không cần đâu, không phải lãng phí tiền".
"Mua một chiếc xe phù hợp cho em, sẽ tốt cho em và Tiểu Vãn Nhiên, coi như là tặng em quà sinh nhật".
Nghĩ đến Tiểu Vãn Nhiên, Bạch Tinh Nhiên không từ chối nữa, gật đầu nói:
"Vậy được, hôm nào đi xem xe nhé".
Chiếc xe đỗ trước cửa trường mầm non, Tiếu Vãn Nhiên vừa đi vừa nhảy xuống xe, sau đó quay người lại nói với Kiều Phong ngồi trong xe:
"Tạm biệt bố, chiều nhớ đón con nhé".
"Bố và mẹ sẽ cùng đến đón con", Kiều Phong mím cười vẫy tay chào cô bé:
"Chào tạm biệt công chúa nhỏ nha".
.