"Sao rồi? Thiên Ân thiếu gia", trợ lý Nhan đứng trước mặt anh hỏi.
"Tắt nguồn rồi", Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lát, đứng dậy khỏi ghế sofa rồi bước nhanh theo ra ngoài.
Trợ lý Nhan bước nhanh theo bước chân anh nói:
"Thiên Ân thiếu gia, bữa tiệc lát nữa anh không tham dự nữa à?".
"Không tham dự nữa", Nam Cung Thiên Ân nói.
Tuy anh không biết vì sao Bạch Tinh Nhiên lại tắt máy, cũng không biết cô rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không, nhưng nhìn thấy thời tiết như
vậy, nghe thấy những âm thanh của điện thoại tắt nguồn vọng lại, anh lập tức cảm thấy lo lắng, trong tình cảnh này anh làm gì có tâm trạng đi tham dự bữa tiệc nữa?
Trợ lý Nhan đi cùng anh đến cạnh chiếc xe, sau khi ngồi vào ghế lái nhìn anh an ủi nói:
"Thiên Ân thiếu gia, biết đâu là do điện thoại của thiếu phu nhân hết pin hoặc bị rơi thì sao”.
"Không đâu", Nam Cung Thiên Ân nói với giọng chắc nịch.
Đêm qua điện thoại của Bạch Tinh Nhiên vừa mới sạc pin đến tận nửa đêm, là anh trước khi đi ngủ đã sạc giúp cô, mà dung lượng điện của cái điện thoại này kể cả xem phim chơi game suốt ngày thì ít nhất có thể dùng được hơn một tuần.
Cho nên, điện thoại hết pin thì tuyệt đối là không thế, còn có bị rơi không thì anh không dám nói.
"Nhưng giờ chẳng có chút tin tức gì, chúng ta đi đâu tìm bây giờ?", trợ lý Nhan đã khởi động xe nhưng không biết mình nên đi về phía nào.
Vấn đề này cũng làm khó cả Nam Cung Thiên Ân, anh nghĩ một lát, ấn vào nút mở máy.
Vì lúc đầu không tin tưởng Bạch Tinh Nhiên, khi anh đưa điện thoại cho cô, anh đã lắp một phần mềm định vị.
Chỉ là sau đó thì chưa dùng bao giờ, vì vần chưa đến mức nhất thiết phải dùng nó, cũng vì dù sao đây không phải là một việc có đạo đức gì cả.
Nhưng hôm nay, ở một thành phố xa lạ, anh đột nhiên lo lắng cho cô, cũng không cần đế ý đến việc có đạo đức hay không gì nữa.
Anh nhanh chóng khởi động phần mềm định vị, và đã tìm được vị trí của chiếc điện thoại luôn.
Nhìn địa chỉ trên màn hình, anh nhíu mày, đây là hướng đi ra ngoại ô, trời mưa to thế này sao có thế lại chạy ra tận ngoại ô chứ?
"Đến chỗ này đi", sau khi Nam Cung Thiên Ân chuyển định vị sang dạng chỉ đường, bèn đưa điện thoại cho trợ lý Nhan.
Trợ lý Nhan nhìn địa chỉ phía trên xong, mặt cô tỏ vẻ thắc mắc:
"Thiếu phu nhân sao có thế đi đến một nơi
xa như vậy nhỉ?”.
"Tôi cũng không biết, qua đó xem sao”, Nam Cung Thiên Ân lấy từ trong ngăn tủ nhỏ ra một chiếc điện thoại khác tiếp tục gọi vào số của Bạch Tinh Nhiên, nhưng thứ nhận được vẫn là tiếng tắt máy.
Cơ thể Bạch Tinh Nhiên vừa ướt vừa lạnh, đôi chân cũng sắp mỏi nhừ, nhưng vẫn không thể bắt được một chiếc taxi nào đưa cô trở về thành phố cả.
Đúng lúc cô tuyệt vọng đến mức sắp ngất đi, trước mặt bồng nhiên xuất hiện một chiếc Bentley màu đen, chiếc Bentley đột nhiên giảm tốc độ, sau đó từ từ dừng lại trước mặt cô.
Vì trải qua vụ cướp vừa rồi, nên
chỉ cần có chiếc xe nào đến gần Bạch Tinh Nhiên lập tức cảm thấy căng thẳng, sau đó hoảng sợ chạy vào lề đường.
Cửa xe mở ra, Lâm An Nam giơ một chiếc ô xuất hiện trước mặt cô.
Lâm An Nam? Bạch Tinh Nhiên gần như không dám tin vào mắt mình, cô đưa tay lên lau nước mưa trên mặt, khi cô nhìn rõ người đàn ông đang lại gần mình chính là Lâm An Nam, vẻ mặt cô không hề có chút vui mừng vì được cứu, ngược lại còn bất giác lùi về phía sau vài bước, trừng trừng nhìn anh ta với vẻ mặt bài xích.
"Tinh Nhiên! ", Lâm An Nam thấy cô lùi lại, trong lòng có chút thất vọng, đã đến mức này rồi mà cô vẫn
không muốn lại gần anh ta, vẫn xa lánh anh ta như vậy.
"Anh định làm gì?", Bạch Tinh Nhiên khẽ lắc đầu, bước chân vẫn là lùi về phía sau.
"Tôi còn có thể làm được gì? Đương nhiên là đến đón em về rồi", Lâm An Nam sải bước đi đến, muốn kéo cô vào trong chiếc ô, nhưng Bạch Tinh Nhiên lại hất tay anh ta:
"Tôi không cần anh phải lo!".
Nói xong, cô lập tức quay người chạy đi.
"Tinh Nhiên, em còn dầm mưa như vậy sẽ bị cảm đấy", Lâm An Nam vội vàng đuổi theo, tóm lấy cánh tay kéo cô vào trong chiếc ô.
Bạch Tinh Nhiên bị khống chế, chỉ có thể hổn hển hét vào mặt anh ta:
"Lâm An Nam anh buông tay ra cho tôi! Kế cả tôi có bị cảm cũng chẳng liên quan đến anh! Sao anh cứ bám tôi dai như đỉa thế?".
"Em nhìn bộ dạng bây giờ của em xem, bị ướt đến mức này rồi còn cứng đầu?”.
Lâm An Nam nhìn cô một cái, ướt từ đầu tới chân, mặt trắng bệch, môi tím tái, bàn tay lạnh như băng.
Đã như thế rồi cô lại vẫn còn sức đế từ chối anh ta, bài xích anh ta?
"Không liên quan tới anh! Tôi không cần anh phải lo!”, Bạch Tinh Nhiên vừa đẩy đánh anh ta vừa vùng vẫy, miệng không ngớt nói:
"Anh cút đi cho tôi! Cút đi! !".
"Em có chắc là muốn tôi cút đi
không?", sắc mặt Lâm An Nam lạnh hẳn đi.
"Chắc chắn! Cút! Cút đi!".
"Bạch Tinh Nhiên đồ khốn kiếp!", Lâm An Nam tức giận giơ tay tát một phát vào mặt cô, Bạch Tinh Nhiên bất ngờ hét lên một tiếng, những sợi tóc ướt sũng dính lên trên má.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta, bàn tay ôm lấy bên má vừa bị anh ta tát đau cô tức đến mức cả người run rấy, thậm chí còn quên cả kêu gào.
Lâm An Nam chắc là tức giận thật, anh ta không hề ý thức được cái tát của mình mạnh tay đến mức nào, trừng mắt nhìn cô nghiến răng nói:
"Trước đây khi yêu tôi, cô luôn miệng
nói không quan tâm tôi có nhận được quyền thừa kế nhà họ Lâm hay không, luôn miệng nói bản thân không quan trọng tiền bạc vật chất.
Sao vừa gặp Nam Cung Thiên Ân đã bám như ruồi nhặng thấy mật ngọt không chịu đi thế? Cô nói tôi ngoại tình không đáng đế tha thứ, số phụ nữ anh ta từng ngủ còn nhiều gấp mấy chục lần của tôi sao cô lại không hề hận anh ấy? Anh ta không chỉ ngoại tình còn giết chết người thân của cô, rốt cuộc ai mới là đáng ghét hơn? Cô mở to mắt ra nhìn đi!".
"Im đi! Anh im miệng lại cho tôi! ", Bạch Tinh Nhiên lắc đầu mạnh, cô không muốn nghe, cô không muốn nghe chút nào hết!
Nhưng Lâm An Nam không hề im lặng, còn tóm lấy cánh tay cô kéo đi,
ôm chặt cô vào lòng nhìn xuống cô tiếp tục cười khấy:
"Cô còn chưa nói với tôi là vì sao, chính là vì anh ta giàu hơn tôi à? Vì anh ta là người thừa kế duy nhất của nhà Nam Cung? Còn tôi lại chưa chắc đã là người thừa kế của nhà họ Lâm sao?".
"Xin anh đừng có nói nữa! ", Bạch Tinh Nhiên giàn giụa nước mắt cầu xin, cô dùng sức cố muốn thoát khỏi anh ta, lại bị anh ta ôm càng chặt hơn.
Cô càng muốn thoát khỏi, Lâm An Nam càng tức giận, tức đến mức cúi đầu hôn lên môi cô.
Môi cô vừa mềm vừa lạnh, chắc là vì dầm mưa quá lâu, vừa chạm vào môi cô, Lâm An Nam lập tức kích động, fôi cứ thế hôn sâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...